Chương 7

Người nọ thấy những kẻ xung quanh cũng hùa vào cười mới phản ứng lại, vì thẹn quá hóa giận liền đá vào mấy kẻ đang cười: "Đồ cẩu nô tài, sao dám cười nhạo ông nội của ngươi hả!"

Ta và nhân vật phản diện đứng ở góc tường nghe đến hào hứng.

Hắn liếc nhìn một thân y phục của ta rồi nhíu mày.

Ta cực kỳ ngây thơ vô tội mà nhìn hắn.

Trời đất chứng giám, ta không đánh người, nha hoàn đó bị ta dọa đến ngất đi.

Lông mày của nhân vật phản diện ngày càng nhăn lại.

“Y phục của nàng tại sao lại lòe loẹt như vậy?”

Ta hít một hơi thật sâu rồi từ từ dịu lại, bởi vì bên ngoài vừa hô một câu “Thái tử điện hạ”.

Điện hạ này chắc không phải mà Điện hạ mà ta nghĩ tới đúng không?

"Cửu Thiên Tuế"

Ta đột nhiên giật mình.

Chính là giọng nói này.

Chết rồi, chết rồi, ta thật sự sắp chết rồi.

Nhân vật phản diện lạnh lùng nhìn phản ứng của ta mà cười lạnh một tiếng:

"Sao vậy, Thái tử là tình lang của nàng sao?"

"Nhìn thấy hắn liền kích động vậy sao."

Hả??

Cửu Thiên Tuế, ngươi không phân biệt được đâu là hưng phấn đâu là sợ hãi sao? Đây rõ ràng chính là giãy giụa trước khi chết đấy.

Nhân vật phản diện đùa giỡn với sợi tóc trên đầu ta và phớt lờ sự sống chết của Thái tử.

Thái tử bị sỉ nhục, thuộc hạ đương nhiên không dám lên tiếng.

Cả Thái tử lẫn Cửu Thiên Tuế đều không thể đắc tội.

Chọc đến ai đều cũng sẽ mất đầu.

Giọng nói của Thái tử vang lên: "Cửu Thiên Tuế, hình như người đánh rơi đồ. Phụ hoàng đã ban thưởng cho người một khối ngọc phù dung giá trị liên thành do người man di tiến cống, Bổn vương nhớ rõ ngài đã sai người làm thành một chuỗi vòng ngọc.”

“Hiện giờ những hạt ngọc đó đang rơi đầy đất, ta sợ có kẻ đã đánh cắp chúng?”

“Hoặc có lẽ Cửu Thiên Tuế biết kẻ làm rơi những hạt ngọc này?”

Búi tóc của ta bị hắn làm cho rối tung lên, nhân vật phản diện lười biếng mà đáp lại: "Ta biết..."

Ta gần như sắp khóc, Thái tử hỏi ngươi, ngươi liền trả lời à?

Cái này cũng biết, đặc biệt là chiêu hại người này.

“….. Không biết đã khiến Thái tử lo lắng rồi.”

"Rơi thì rơi thôi, ta lại phái người làm lại một chuỗi khác. Thái tử điều động quân như vậy, người không biết lại tưởng chúng ta xảy ra chuyện gì.”

Lòng ta như mười lăm cái thùng gánh nước, thật là bất ổn, không biết thư viện phu tử nào dạy ngươi ngắt câu như vậy?

Tâm tình của Thái tử và ta chắc cũng giống nhau.

Sau khi ở ngoài cửa trêu trọc, Thái tử khiêm tốn nói lời tạm biệt với Cửu Thiên Tuế, lại sai người đem những hạt ngọc đã thu thập được đưa cho thị vệ đang đứng gác.