Chương 37

Thai phụ ở tháng này không thể dùng đá lạnh, mà nhìn cách Liễu thị quan tâm đến đứa bé trong bụng trước đó, nàng ta không thể không biết điều này.

Cả phủ Tề Vương chỉ có mình nàng ta là người đang mang thai. Với thủ đoạn rõ ràng như dùng viên hương sơn tra hôm nay, có lẽ những trắc phi khác trong hậu viện đã ra tay với nàng ta không chỉ một lần.

“Haizza…” Nhai Tí thở một hơi thật dài, “Để con đi giúp phụ thân xem nàng ta thế nào.”

Hắn vừa định bước chân đi thì đã bị Hạ Lạc Địch bóp chặt khuỷu tay.

“Không được đi.” Giọng nói u ám của Hạ Lạc Địch vang lên, “Hôm nay con đã gây hoạ đủ nhiều rồi, phụ thân vẫn còn có chút quan hệ với Đại lý tự và Hình Bộ đấy, kể cả ta không còn làm ở đó nữa vẫn có thể nhốt con được thêm hai tháng nữa.”

Hạ Lạc Địch không biết võ công, nhưng cái cách nàng nhéo người thì thật sự rất đau.

Nhai Tí ‘á’ lên một tiếng: “Không đi thì không đi, phụ thân cứ từ từ mà chơi ha, con phải đi bẻ ngón tay của tên Văn Nhân Thanh Chung kia đã.”

“Hả?!” Hạ Lạc Địch nhướn mày giận dữ xách lỗ tai hắn lên, “Hai tháng vẫn chưa đủ để sửa cái thói ngông cuồng này của con à? Hay là con muốn ta một hai phải đại nghĩa diệt thân chính tay xử lý con?”

“Nhưng mà không kịp đâu phụ thân à.” Nhai Tí dùng cằm chỉ về phía sau nàng, “Nhìn xung quanh đi kìa.”

Không biết từ khi nào, từ bốn phía lầu các đã xuất hiện không ít vệ binh của Vương phủ, người dẫn đầu là một lão già mặt vàng, lạnh lùng nhìn về phía Hạ Lạc Địch ở bên này.

“Vị ni cô kia, ngươi dám xúi giục trắc phi của Tề Vương điện hạ?! Ngươi là phản tặc gian tế phải không, đến đây có mục đích gì?!”

Bị phát hiện rồi, nhanh đến vậy sao?

Hạ Lạc Địch nhìn thấy dưới góc lầu các phía sau lão già mặt vàng kia, lộ ra một góc áo màu xanh lục.

Liễu thị? Vì sao nàng ta phải tố giác mình với người của Vương phủ cơ chứ?

Hạ Lạc Địch trầm ngâm một lúc, nhưng không tỏ ra quá hoảng loạn, nói: “Có tên Văn Nhân kia ở đây, tám chín phần mười hắn ta đã dựa vào con mà đoán được ra ta rồi. Bây giờ bọn chúng muốn tiền trảm hậu tấu, cố ý như không nhận ra ta để gán cho ta cái tội danh này.”

Nhai Tí nói: “Không tồi, tên chó chếc kia giờ thiếu con hai ngón tay rồi.”

“Nhai Tí, con mà dám ra tay, ta sẽ có rất nhiều biện pháp để nhốt con lại thêm vài tháng đấy.”

Nhai Tí cười khẩy: “Phụ thân, làm người không thể không biết tốt xấu đến mức này được, con đang giúp người đấy nhá.”

“Con nít thì phải có bộ dạng của con nít, chuyện của người lớn con đừng xen vào.”

“Thế con mặc kệ phụ thân thật à nha?”

“Về nhà đi.”

Bộ dạng của Hạ Lạc Địch dầu muối đều không ăn, Nhai Tí cắn môi, hừ nhẹ một tiếng rồi nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường.

“Chính miệng phụ thân nói đấy nhé.”

Nói xong, Nhai Tí thật sự rời đi.

Đám vệ binh của Vương phủ căn bản chẳng ai có đủ bản lĩnh để đuổi theo Nhai Tí. Liễu trưởng sử nhớ rõ mệnh lệnh của Vương gia, lạnh lùng lớn tiếng quát:

“Mặc kệ thằng nhãi đó đi, bắt người này lại trước đã! Đưa đến cho Vương gia xử lý!”

Khi vệ binh của Vương phủ khó khăn lắm mới dám động thủ, thì một đội quân mặc giáp đen đã nhanh chóng tiến đến từ xa.

Liễu trưởng sử vâng lệnh đến bắt nàng, nghe thấy tiếng động liền lập tức bước lên nghênh đón. Nhìn thấy Tề Vương xanh cả mặt, lão vội nói: “Vương gia, người đã tìm được rồi, thuộc hạ đang chuẩn bị trói lại xử ả theo luật—”

“Còn không mau câm miệng lại!”Tề Vương hung tợn mắng Liễu trưởng sử một câu, sau đó cung kính lui qua một bên với vẻ không cam lòng.

“Xử theo luật? Theo luật nào?”

Mặc dù người ấy chỉ mặc thường phục màu đen, nhưng cái khí độ uy nghiêm cao quý đó khó có thể nén được. Không ai có thể ngờ rằng, Hoàng đế đích thân giá lâm đến một cái tang lễ của Vương phủ.

Người hiểu luật pháp Đại Ngụy nhất đang ở chỗ này, phủ Tề Vương không có tư cách để giam giữ nàng.

“Thần…” Tề Vương liếc xéo Liễu trưởng sử một cái, cúi đầu nói, “Là thần quản giáo không nghiêm, đã vô tình mạo phạm đến Đế phi.”

“Hoàng thúc biết vậy là tốt.”

Phong Diễm dùng đôi mắt sắc lạnh quét một vòng, giữa hàng gươm đao san sát của đám vệ binh, hắn đưa tay về phía Hạ Lạc Địch.

“Lại đây.”

Hạ Lạc Địch trầm mặc gật đầu, bước về phía hắn.

...

Cách một bức tường, Nhai Tí vẫn chưa rời đi. Nghe thấy âm thanh từ bên trong, hắn nặng nề cắn mạnh một miếng táo cuối cùng.

“Chậc.”