Chương 10: Bối rối

Thủ lĩnh nói xong tất cả súng ngắn đều móc ra, ba người khăn đầu trắng một bên xuống ngựa tuốt đao vây tới, không có bất cứ do dự nào, Trương Thiên Quân Vạn Mã chỉ đủ thời gian lùi lại hai bước, không có thời gian hỏi Tiểu Trương Ca phải làm sao. Một người khăn trắng trực tiếp bước tới kéo búi tóc ông ta. Trương Thiên Quân Vạn Mã tránh đi, quẳng Tiểu Trương Ca xuống đất, dứt khoát kết một thủ ấn: "Thỉnh tổ sư gia! Ngũ hỏa chính pháp thần tiêu linh hỏa!"

Hai tay Trương Thiên Quân Vạn Mã nháy mắt bén lửa, trực tiếp phẩy vào người trước mặt, phẩy ra một con rồng lửa, người đó lắc mình né tránh, dùng thứ ngôn ngữ khó hiểu la lớn, dường như đang mắng có yêu pháp.

Trương Thiên Quân Vạn Mã thay đổi thủ ấn, tốc độ tay cực kỳ mau, hai cánh tay kẹp trước ngực, "Khởi kê!" đạo bào toàn thân liền cháy hết, Tiểu Trương Ca õng ẹo nằm dưới đất, thán phục nói: "Được đấy."

Ai nấy nhất thời không dám tiến lên, Trương Thiên Quân Vạn Mã vỗ một cái vào hộp gỗ sau lưng, từ trong lửa đánh ra một thanh kiếm lửa, bay lên xoay người lại đá trúng, kiếm lửa xoay tròng đâm thẳng vào một người khăn trắng, người khăn trắng miễn cưỡng né được, người Trương Thiên Quân Vạn Mã nháy mắt đã theo đến nơi, trong nháy mắt kiếm lửa rơi xuống, bắt lấy nó cho về hộp, lăn mình dưới đất, thoáng cái lửa trên người tắt trong bùn lầy, sau đó điên cuồng chạy vào sâu trong rừng cây.

Đợi ông ta chạy vào trong bóng tối hoàn toàn mất dạng, người khăn trắng mới có phản ứng, thủ lĩnh cười lạnh một tiếng: "Làm xiếc à? Bỏ lại đồng bọn không lo sao?"

Hắn quay đầu lại nhìn Tiểu Trương Ca, liền thấy Tiểu Trương Ca đã cởi bỏ dây thừng của mình, đang đứng hoạt động tay cổ và cằm. "Đúng là mất mặt." Tiểu Trương Ca nhìn về phương hướng Trương Thiên Quân Vạn Mã chạy đi. Gã nhìn nhìn thủ lĩnh, lại nhìn nhìn đội ngũ đã đi xa, nói: "Thời gian đưa dâu là cố định, vừa nãy đuổi theo chúng tôi đã lỡ mất một lúc rồi, cho nên không thể trì hoãn thêm nữa đúng chứ."

Thủ lĩnh không nói gì, biểu cảm của Tiểu Trương Ca trở nên hưng phấn, nhìn bọn họ: "Các người xông lên là đòi cắt gân chân người ta, xem ra đánh người thương tật đối với các người mà nói là chuyện như cơm bữa, nhưng không cao cấp chút nào."

Trải qua một màn vừa rồi, người khăn trắng không dám tùy tiện hành động nữa, thủ lĩnh nhận lấy một cây súng ngắn từ người khăn trắng bên cạnh, nháy mắt nổ súng vào Tiểu Trương Ca, Tiểu Trương Ca vặn eo với một tốc độ con người không thể đạt tới, trực tiếp tránh thoát tất cả hạt sắt, sau đó động tác vặn eo về trực tiếp hất đầu, miệng phụt một tiếng, một ánh sáng lạnh từ trong miệng gã phun ra, giống như đạn găm thẳng vào mắt thủ lĩnh.

Thủ lĩnh ứng tiếng kêu thảm ngã xuống, gần như cùng lúc, không ai nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng phụt phụt phụt phụt, toàn bộ người khăn trắng và gia quyến đều ngã khỏi ngựa trong một giây.

Tiểu Trương Ca nắn nắn cổ, nhìn quanh một vòng, người đều chưa chết, nhưng đều bịt chặt lấy mắt, máu chảy như trút nước, có người mắng to giơ súng lên, Tiểu Trương Ca hất đầu, thứ trong miệng bắn thẳng vào nòng súng, lập tức nổ nòng, cả bàn tay nát bấy.

"Người vừa nãy là hậu cần, tôi là quân chính quy." Tiểu Trương Ca ngồi xổm xuống trước mặt thủ lĩnh, thủ lĩnh đang biết rõ quan hệ lợi hại, la lên: "Đừng ai nhúc nhích!"

Có mấy người nhịn đau rút đao, không hành động tiếp, mọi người cắn răng nhìn Tiểu Trương Ca, Tiểu Trương Ca mở miệng ra với thủ lĩnh, thủ lĩnh nhìn thấy mảnh dao đầy trong miệng, lóe lên tia lạnh.

Một mảnh dao bị đầu lưỡi liếʍ ra, thủ lĩnh nói: "Đại gia, tha cho chúng tôi một mạng, chúng tôi chỉ kiếm tiền ăn cơm thôi."

Tiểu Trương Ca nhìn nhìn đai lưng quần của thủ lĩnh, nháy mắt liền cởi ra, thủ lĩnh kinh hãi vô cùng: "Đại gia, đừng làm trước mặt thủ hạ tôi."

Tiểu Trương Ca đến bên đầu hắn, hai chân đạp lên hai tay hắn, ngồi xuống rút mảnh dao trong mắt hắn ra, nháy mắt hắn đau đến vặn vẹo, sau đó lấy cái túi bách bảo từ bên hông ra, hỏi: "Anh tên là gì?"

"Nhũ danh của tôi là Vụ Lang, người trại Hoa Miêu Hoa Tra phía nam núi Ba Lý, cho nên gọi là Vụ Lang Hoa Tra, những người này đều là huynh đệ của tôi, đại gia, chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, anh thả chúng tôi đi đi."

Tiểu Trương Ca dùng đầu gối đè lên mặt hắn, lật mí mắt hắn ra, bắt đầugiúp hắn khâu mắt, Vụ Lang Hoa Tra đau đến cả gương mặt đều rúm ró, sau đó TiểuTrương Ca thả hắn ra, đưa nước cho hắn tự rửa, hắn rửa nửa ngày, lúc mở mắt ra,liền trông thấy Tiểu Trương Ca đã dùng đai quần hắn, lại trói bản thân lại, tựmình bò lên lưng ngựa. Vẫy tay với hắn: "Mau, mau lên, mau qua đây ".