Chương 13

Hà Tiễn Tây bịt mũi, nhìn người trước mắt, bọn Tiểu Trương Ca đã đến Nam Cương được một tuần, cuối cùng hắn cũng đợi được người Trương Hải Kỳ bảo hắn đợi.

Người đến là một người đàn ông trung niên ước chừng hơn 30 tuổi, vác một cái ba lô rất lớn. Trong ba lô có một bó chiếu, anh ta bày ra, đặt lên bàn trà lớn hình chữ nhật trước mặt Hà Tiễn Tây.

Đây chính là hồ sơ số 001 sau khi Kho hồ sơ Nam Dương được xây dựng lại, Hà Tiễn Tây rót cho người mới đến một tách trà, kiểm tra vé xe lửa của người đó, xác định là từ Nam Cương tới. Trương Hải Kỳ đặc biệt quan tâm, Nam Cương chắc chắn có chuyện xảy ra, tiền tích trữ thu mua hồ sơ, ra sức chỉ thu mua đồ từ phía Nam Cương.

Chiếu như thể từng được chôn trong đất, tỏa ra mùi đất và mùi mốc thối dữ dội, Hà Tiễn Tây nhìn người đàn ông trung niên hơn 30 tuổi đó, ăn mặc lại chỉnh tề, chỉ là làn da ngăm đen, có vẻ quanh năm phơi nắng. Hai mắt đυ.c ngầu nhưng sáng ngời có thần. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng trấn định hỏi: "Chúng ta bắt đầu chứ."

Người trung niên hớp ba ngụm trà, mới buông tách trà xuống, mở miệng ra là tiếng Quan thoại Tây Bắc: "Núi Mã Vĩ ở bên cạnh Cống Bảng, thợ săn săn thú, 4 năm trước săn được một con lợn rừng, sau khi móc ra, trong dạ dày lấy được thứ này." Người trung niên móc trong ngực ra một thứ kỳ lạ, Hà Tiễn Tây đón lấy xem, đó là một mẩu xương kỳ quái. Trên mẩu xương là nốt mụn đỏ sậm kỳ quái.

Trong nháy mắt hắn nhận lấy mới phát hiện, mẩu xương rất nặng.

"Thợ săn săn bắn cả ngày, gϊếŧ nhiều thứ, mẩu xương này, trước giờ chưa từng gặp, không có động vật nào có thứ xương như vậy." người trung niên tiếp tục nói: "Núi Mã Vĩ ở trong đất liền, không có hồ, không có sông chỉ có suối, mẩu xương này cứ bị để đó, mãi đến sau này có một người nước ngoài đến núi Mã Vĩ xây giáo đường, ông ta nhìn thấy mẩu xương này, nói với chúng tôi, đây là một mẩu xương trường nhân. Trong núi có một trường nhân. Lợn rừng chắc chắn đã ăn thi thể của trường nhân."

Trước giờ Hà Tiễn Tây chưa từng nghe đến trường nhân, chắc là phương thức phiên dịch ra tiếng Trung của truyền giáo sĩ.

"Trong thời gian mấy năm sau đó, lần lượt bắt được lợn rừng và sói, trong bụng đều có xương như vậy, mẫu này kỳ quái hơn mẫu khác." người trung niên nói: "Các thợ săn rất sợ hãi, bắt đầu thu gom những mẫu xương này, cũng bắt đầu ghép lại, bọn họ muốn biết, trong núi rốt cuộc có cái gì. Nhưng bọn họ càng ghép, càng sợ hãi."

Người trung niên giở cái chiếu trên bàn ra, Hà Tiễn Tây nhìn thấy trong chiếu đều là xương vỡ, nay đã được người ta dùng bùn dín lại với nhau, hình thành một hình dạng kỳ quái.

Đó là một cái xương cột sống, nhưng đốt xương của cột sống này, dài hơn nhiều so với bất kỳ động vật nào hắn từng thấy, người trung niên ghép bảy tám đoạn xương sống lại với nhau, thành một đường hoàn chỉnh, đại khái cột sống dài hơn ba mét.

Hà Tiễn Tây lùi lại mấy bước, ban đầu hắn nghĩ là một con rắn lớn, nhưng người trung niên lại ghép ra một cái xương đùi, xương đùi vô cùng dài, vượt xa tất cả những xương động vật mà Hà Tiễn Tây từng thấy.

Đây là một thứ có hình người, cơ thể vô cùng dài, tay và chân cũng cực kỳ dài, nhìn như con bọn que.

"Đây chính là trường nhân?" Hà Tiễn Tây hít một hơi khí lạnh, người trung niên nói: "Bây giờ ở núi Mã Vĩ lòng người hoang mang, rất nhiều người đều bắt đầu bỏ đi. Thợ săn cũng không dám vào núi nữa, tôi ra ngoài mua súng, chuẩn bị vào đó cùng mấy anh em, xem thử rốt cuộc là chuyện gì, thứ này, rốt cuộc từ đâu tới."

Hà Tiễn Tây nhìn đến lạnh cóng tay chân, thấy người trung niên nhìn mình, mới đưa thù lao cho anh ta, thầm nghĩ: Hai kẻ họ Trương này, ngày nào cũng đối mặt với loại chuyện như thế sao?