Chương 45: Hồng Môn Yến

Đường Phong lái xe đi đến địa chỉ ghi trong thiệp mời, sau khi kiểm tra, đối chiếu đúng với địa chỉ ghi trong thiệp mời thì hắn thầm chửi: “Mẹ nó! Tôn lão gia tử này cũng thật là có tiền! Có cả một cái công viên riên sao?”

Vừa tới cửa, Đường Phong liền bị hai bảo vệ ngăn lại, sau khi xuất ra thiệp mời và nói rõ thân phận của mình thì Đường Phong rất dễ dàng vào được bên trong.

Nếu như nói lúc trước ở bên ngoài Đường Phong chỉ hơi giật mình thì giờ đây chính là khϊếp sợ. Tôn Phủ này vượt xa sự tưởng tượng của hắn, dựa theo sự chỉ dẫn của bảo vệ, Đường Phong lái xe hết năm phút mới tới một biệt thự bốn tầng kiểu châu âu. Trên đường đi cò các hòn non bộ, hồ nước, cây cỏ, cảnh vật đẹp mê người khiến cho Đường Phong không nhịn được thầm khen Tôn lão gia tử này thật biết hưởng thụ.

Ở quảng trường nhỏ phía trước biệt thự có một đài phun nước, trong dòng nước phun lên có một con rồng vàng bay vυ"t lên cao, đầu rồng hướng xuống dưới, hướng về phía lối vào biệt thự, vô cùng khí phách. Mà lúc này, trước biệt thự đang có ba cỗ xe đã đậu sẵn ở đó. Đường Phong dừng xe lại, bước xuống.

“Ngài là Tử Thần, lão đại của Hoa Hưng Xã sao?” Một lão giả chừng sáu mươi tuổi bộ dáng vô cùng vui vẻ tiến lên chào hỏi.

Thấy lão nhân khách khí như vậy, Đường Phong cũng cười nói: “Đúng vậy, không biết ông là?” Cao thủ, đây là đánh già của Đường Phong về lão giả này, nhưng hắn biết chắc lão nhân này tuyệt đối không phải là Tôn lão, dù sao thì với địa vị của Tôn Lão chắc chắn sẽ không đi ra tận nơi nghênh đón hắn như vậy.

“Ha ha, ta là quản gia ở đây, ngài có thể gọi ta là Liễu lão.” Lão nhân cười nói.

Đường Phong khoát tay nói: “Không dám, không dám. Kính già yêu trẻ là truyền thống của ta, ta cứ gọi ngài là Liễu bá đi.”

Lão nhân gật đầu tán thưởng nói: “Uhm, không tồi. Thanh niên lễ phép như vậy càng ngày càng ít. Ba người tới trước cũng không được như cậu.” Nói xong thì lại nói: “Chúng ta vào đi thôi, ba vị lão đại khác đã đến được một lúc rồi.”

Đường Phong đi theo lão nhân vào bên trong, đồng thời hỏi: “Ba vị lão đại khác? Chẳng lẽ ngoài ta ra Tôn lão còn mời ba người nữa sao?”

Liễu bá nói: “Đúng vậy, trừ ngươi ra còn có lão đại của khu tây, khu đông và khu bắc nữa.”

Nghe Liễu bá nói xong, Đường Phong không nhịn được mà có chút nghi hoặc, vốn cho là Tôn lão gia tử gọi mình tới là vì không muốn nhìn thấy có người ngoài diễu võ giương oai trong địa bàn của hắn, muốn cảnh cáo một phen. Nhưng không ngờ là Tôn lão gia tử lại kêu ba lão đại ở các khu khác tới nữa. Rốt cuộc là lão gia tử này muốn gì?”

“Không biết Tôn lão gia tử gọi mấy người chúng ta đến đây có chuyện gì?” Đường Phong thử hỏi.

“Ha ha, trời đất đổi thay, XA loạn cũng khá lâu rồi, cũng nên chỉnh hợp lại thôi.” Nói xong, Liễu Bá cũng không nói thêm lời nào nữa.

Trong tâm Đường Phong không nhịn được kinh hãi, “XA loạn đủ lâu rồi, cũng nên chỉnh hợp lại thôi.” Những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ Tôn lão gia tử muốn tuyển ra một người thống nhất giới hắc đạo XA sao? Không phải nói là hắn không nhúng tay vào chuyện giới hắc đạo sao?

Không đợi Đường Phong nghĩ ra duyên cớ thì đã đến trước một cánh cửa. Đường Phong có thể nghe được thanh âm hùng hổ từ bên trong cánh cửa truyền ra.

Liễu đẩy cửa bước vào, nghiên mình đứng đợi Đường Phong đi vào xong liền xoay người đóng cửa lại rồi rời đi. Ba người bên trong thấy có người đây cửa bước vào còn tưởng rằng là Tôn lão gia tử đến nên vội vàng đứng dậy, vừa thấy là Đường Phong thì lại ngồi trở lại ghế sa ***. Một người trong đó còn tỏ vẻ giận dữ nói: “Mẹ kiếp, thế này là thế nào? Ngay cả trẻ con cũng tới đây sao, xã hội đen đơn giản như vậy sao?” Nói xong còn liếc nhìn Đường Phong một cái.

Đường Phong cũng không thèm để ý, cười nhẹ một cái rồi tùy ý ngồi xuống.

Đường Phong cũng không thèm để ý mấy người kia, người trẻ tuổi ngồi bên cạnh trung niên nhân lạnh lùng nói: “Hồ Lo, tao khuyên mày nói chuyện nên chú ý một chút, cẩn thận có ngày mất đầu mà không biết vì sao đó.”

Trung niên nhân vừa nghe thì có chút xấu hổ, gãi gãi đầu nói: “Ha ha, Quỷ Diện, đừng nóng giận, mày cũng biết tao không có noi mày mà.” Hồ Lô mặc dù có thế lực mạnh hơn Quỷ Diện nhưng Quỷ Diện lại nổi danh tâm ngoan thủ lạt, hắn cũng không muốn chọ vào một sát thần như vậy.

Quỷ Diện cũng không để ý tới Hồ Lô, lạnh lùng nhìn Đường Phong nói: “Lăn lộn trong hắc đạo thì phù hợp với thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, người lớn tuổi thì cũng sợ đầu sợ đuôi, không dám mạo hiểm, làm việc gì cũng lo trước, tính sau, đánh gϊếŧ mà cũng có giới hạn, không vượt qua giới hạn thì sẽ không đủ dũng mãnh, mà như vậy chính là muốn chết, ngươi nói có đúng không? Lão đại Hoa Hưng Xã?” Câu dầu chính là ám chỉ Hồ Lô, trong số các lão đại ở XA thì Hồ Lô là người có lá gan nhỏ nhất.

Lời Quỷ Diện nói ra đắc tội không ít người, mà Đường Phong còn chưa kịp nói gì thì Hồ Lô đã lên tiếng: “Hừ! Quỷ Diện đừng cho rằng mày có chút tài vặt thì có thể làm được mọi chuyện. Lão tử lăn lộn từ khi mày còn là đứa con nít, ta thấy mày quá tự cao rồi đó? Lão tử sợ đầu sợ đuôi à? Mày có tin là bây giờ lão tử sẽ……”

Hồ Lô còn chưa kịp nói xong thì đã không thể nói tiếp được nữa bởi vì có một thanh đao đã chém vào cổ hắn. Quỷ Diện cầm đao giơ lên, máu tươi từ trên đao nhỏ giọt rơi vào cái miệng khẽ hé ra của hắn. Từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Đường Phong.

Đường Phong lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Đây là khıêυ khí©h sao? Nếu như mày muốn thì đến đây, có năng lực gì thì cứ giở ra, tao sẽ sàng bồi tiếp.”

Còn một trung niên nhân ngồi riêng một mình vẫn một mực im lặng, cảm nhận được sát khi nồng đậm từ hai người tỏa ra thì ngăn không được mồ hôi trán túa ra đầm đìa, trong tâm thầm kêu khổ: “Mẹ kiếp, lão tử sao lại xui xẻo như vậy? Vừa mới tiếp nhận vị trí của Nông Dân, lên làm lão đại xong thì giờ Quỷ Diện lại gϊếŧ chết Hồ Lô. Chỉ mong là hai người đừng làm gì đến ta, ta còn chưa muốn chết. Đối đầu với những kẻ điên như thế này thật là đáng sợ, chờ khi trở về ta sẽ từ chức ngay lập tức.”

Đường Phong và Quỷ Diện đồng thời đứng lên, nhìn chằm chặp vào đối phương, tựa hồ đang chờ người kia xuất thủ trước. Theo Đường Phong đánh giá thì Quỷ Diện cũng không tệ lắm, chỉ là vẫn không thể so sánh với hắn mà thôi. Trong người thường thì QUỷ Diện có thể tính là người rất mạnh nhưng nếu so với Đường Phong thì hắn còn kém rất nhiều.

Mà lúc này trong lòng Quỷ Diện ngoại trừ khϊếp sợ ra vẫn chỉ là khϊếp sợ. Hắn thể nhìn thấu được người thanh niên trước mặt mình. Người này làm cho hắn có một cảm giác thâm bất khả trắc, tựa hồ như một cái giếng sâu không thấy đáy. Hắn bắt đầu có chút hối hận khi đã khıêυ khí©h Đường Phong, người này tạo ra cho hắn áp lực quá lớn, bản thân hắn không cảm thấy có chút cơ hội thắng lợi nào.

Khi hai người đang đối chọi gay gắt thì cánh cửa lại dược mở ra, lần này người đi vào là Tôn lão gia tử và quản gia Liễu bá.

Người yên lòng nhất là người nối nghiệp nông dân, hắn vừa tháy Tôn lão gì tử đi vào thì cũng biết là hai kẻ điên này sẽ không thể tiếp tục đấu đá nữa, ít nhất thì bản thân đã an toàn rồi. Mà Quỷ Diện thì thầm thở phào một cái, còn thầm hô may mắn nữa.

Tôn lão gia tử giống như đã sớm đoán được mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, ha ha cười nói: “Người trẻ tuổi dễ xúc động. Tiểu Liễu, ngươi đem người chết kia mang ra ngoài đi, tối nay hãy quét vôi lại gian phòng này đi, ở đây lâu rồi không có người chết.” Nghe cái cách xung hô này thì Đường Phong xém chút nữa là sặc nước. Lần đầu tiên hắn thấy một người dùng danh xưng như vậy để gọi một lão nhân sáu mươi tuổi.

Liễu Bá nhẹ gật đầu lui xuống, mà Đường Phong cùng Quỷ Diện cũng không tiếp tục đối chọi nữa, đồng thời quan sát, đánh giá lão giả. Mấy phút sau, thi thể của Hồ Lô bị mang ra ngoài, về phần xử lý như thế nào thì những người ở đây đều không quan tâm, có lẽ là hỏa thiêu luôn. Đường Phong chỉ muốn biết rốt cuộc là Tôn lão gia tử này muốn cái gì.