Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hắc Đạo Mê Tình

Chương 41: Rửa mắt buổi sáng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi về đến biệt thự, bác sĩ tư nhân đã ngồi chờ từ 1 tiếng trước nhưng không dám than vãn gì nhiều lập tức theo Nguỵ Đông Phong lên phòng khám cho cô. An Nhiên được đặt lên giường, phủ chăn kín mít chỉ chừa mỗi bàn tay bị thương ra. Anh ngồi bên cạnh cô quan sát tỉ mỉ ông bác sĩ, nhắm mà làm sai là cái mạng già này sẽ không còn nữa. Miệng vết thương khá sâu vả lại còn rất lớn, rốt cuộc là tại sao lại có vết thương như vậy trên tay cô chứ, cô say giấc nhưng vẫn cảm giác được sự tê tê trong lòng bàn tay, hơi nhíu mày lại.

Khuôn mặt của anh còn khó coi hơn cả cô, cô chỉ vừa nhíu mày có một chút là ánh mắt sát khí đã tia đến ông bác sĩ. Khiến ông ấy đổ mồ hôi hột, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh tiếp tục công việc mình. Đến khi khâu xong mũi cuối cùng cho cô, ông bác sĩ tưởng chừng đã mất nửa cái mạng rồi. Xong việc thì ngay lập tức rời khỏi phòng, ra bên ngoài dặn dò quản gia cho cô uống thuốc.

Bên trong phòng, anh đứng dậy tiến về phòng tắm, lấy khăn sấp nước nóng rồi quay lại giường, khẽ kéo chăn cô ra. Cả cơ thể không chút mảnh vải ập vào đôi mắt anh, khung cảnh đẹp tựa thiên đường thế này khiến anh không nỡ rời mắt. Nhưng cuối cùng vẫn kìm lại mà lau người cho cô, nơi nào đó vẫn đọng lại chút t.i.n.h d.i.c.h của anh, Nguỵ Đông Phong nuốt nước bọt cúi người, hơi nhấc chân của cô lên vai mình. Rồi lấy khăn ấm lau đi cho cô, An Nhiên cảm nhận được nơi đó của mình bị động chạm thì hơi động người.

“ Ưm…”

Hơi thở anh dần thay đổi, khi nhìn thấy cô bé của cô thì người lại bắt đầu rục rịch, nhưng vẫn cố gắng hít hơi thật sâu lấy lại lí trí. Lau người xong cho cô thì anh cũng đi về phía phòng tắm, mở vòi tắm lên, một làn nước lạnh sối lên người anh. Khiến cho đầu óc anh tỉnh táo hơn, cứ ở với cô thế này thì có ngày anh sẽ trở thành cầm thú mất. Nơi nào đó đã dựng đứng khi chỉ vừa nhìn thấy cơ thể của cô, cái vẻ đẹp đó cứ lưu lại mãi trong tâm trí anh không cách nào xoá mờ.

Sau khi giải toả ngọn lửa trong người anh, Nguỵ Đông Phong rời khỏi phòng tắm, anh mặc chiếc quần ngủ còn bên trên thì để trần. Lau khô tóc xong mới lên giường nằm cạnh cô, vẫn là không kìm lòng được mà ôm cô vào lòng. Cơ thể mềm mại cọ sát vào cơ thể rắn chắc của anh không một kẽ hở, hương thơm trên người cô toả ra khiến anh cứ mãi hít vào mùi hương ấy như chất gây nghiện.

Cơ thể của cô thực sự dễ gây nghiện, mới chỉ ăn có một lần anh đã lại muốn ăn nữa, cơ thể của cô xinh đẹp đến phát điên. Vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, đôi gò bồng không lớn không nhỏ rất vừa tay anh, còn có đôi chân dài sáng bóng. Thế giới này khi tạo ra cô thực quá ưu ái vẻ đẹp này, cô vốn đã rất xinh đẹp rồi mà cơ thể còn cuốn hút thế này thực là khó lòng quên được.

Anh vốn đã từng thấy nhiều người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ, nhưng cô thì lại cuốn hút anh một cách kì lạ, không ai có thể chiếm lấy tâm trí anh như cô. Còn có cả trái tim vốn lạnh lẽo này giờ đây lại tương tư hình bóng của cô. Nguỵ Đông Phong đúng là điên rồi, sao anh lại trở thành con người cảm tính như vậy cơ chứ. Mỗi lần nhìn thấy cô thì lại không rời mắt được, cô lôi cuốn anh vào vòng xoáy của lửa tình, từ bao giờ đã bùng lên đáng sợ.

Sáng hôm sau, ánh sáng chiếu từ cửa sổ vào trong căn phòng, hai thân thể chôn vùi vào nhau, cảm giác ấm áp không thể tả, cô loay hoay người ôm càng chặt hơi ấm trước mặt. Hai mắt vẫn chưa có dấu hiệu mở ra, cô chưa bao giờ ngủ ngon đến vậy. Giữa trưa rồi vẫn chưa muốn dậy, Ngụy Đông Phong đã dậy từ lâu, nhưng vẫn chưa muốn rời khỏi giường, nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của cô mãi, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt của cô. Thấy cô ôm chặt mình thì lại càng vui mừng, anh cứ giữ tư thế này đến giữa trưa.

Mãi đến khi cô khẽ mở mắt, An Nhiên đầu óc vẫn chưa định hình được thì đã được rửa mắt với cơ bụng 6 múi rắn chắc của anh, lúc này thì cô đã tỉnh hẳn, hơi động người rời cái tay đang ôm eo anh ra khỏi, ngước mặt lên xấu hổ nói.

“ Chào...buổi sáng lão đại. “

Hôm nay anh lại mang vẻ dịu dàng ôn nhu hơn hẳn, cúi người hôn vào trán cô thì thầm.

“ Chào buổi sáng Nhiên Nhiên.”



Cô nuốt khan, từ từ lùi người ra sau, nhưng anh lại bắt cô lại, ôm cô thật chặt rồi nói.

“ Chắc em sẽ không quên chuyện hôm qua chứ. “

Mọi hình ảnh người lớn hiện lên trong đầu cô một cách rõ nét, không sót một chi tiết nào cả. Cô đỏ mặt quay đi, giọng nói xấu hổ không thể giấu.

“ Tôi...hôm qua tôi bị bỏ thuốc, không...không tính.”

Nguỵ Đông Phong cười cười, áp mặt mình lên khuôn mặt cô nói.

“ Vậy bây giờ làm lại nhé ? “

An Nhiên nghe xong thì lắc đầu kịch liệt, nhưng bàn tay anh đã bắt đầu lần mò vuốt ve cơ thể cô. An Nhiên ngay lập tức bật dậy khỏi giường mà quên mất mình không có mặc đồ, cô muối mặt ngồi sụp xuống, không dám ngước đầu lên nhìn anh. Nguỵ Đông Phong cười sảng khoái, bước xuống giường bế cô lên, liêm sỉ của cô có giới hạn nên không dám nhìn anh lâu, úp mặt vào l*иg ngực của anh không dám hó hé. Bị anh bế trong cái tình trạng xấu hổ như thế này, cô muốn tự chôn mình xuống dưới đất cho bớt nhục.

Nguỵ Đông Phong bế cô vào phòng tắm rồi đặt cô xuống bồn tắm, mở nước ấm lên cho cô, vẫn không quên trêu chọc.

“ Có cần tôi tắm cho em không hửm ? “

An Nhiên liền đáp lại nhanh chóng.

“ Không cần !!! Tôi tự tắm “.

“ Anh ra ngoài đi.”

Nguỵ Đông Phong xoa đầu cô rồi đi khỏi, ân cần để khăn tắm với quần áo lên bồn rửa mặt cho cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »