Chương 11: Bữa tiệc từ thiện (2)

"Xin chào tất cả mọi người, tôi rất vui vì mọi người đã dành thời gian để đến tham dự bữa tiệc từ thiện của tôi! Tôi xin tự giới thiệu tôi là Đỗ Tân, chủ tịch của Đỗ thị!" một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen, mái tóc bạc phân nửa phủ trước trán, gương mặt hiền hòa nở nụ cười bước ra sân khấu lớn.

Người đàn ông trung niên vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay ở phía dưới đã vang lên rầm rầm. Ông ta hài lòng gật đầu nói tiếp "Như mọi người đã biết, quy tắc của bữa tiệc từ thiện vẫn diễn ra dưới hình thức đấu giá! Tất nhiên những món đồ mà Đỗ thị chúng tôi cung cấp đều rất quý giá, vậy nên mong mọi người hãy thật hưởng ứng! Và số tiền chúng tôi đấu giá được sẽ được gửi đến các quỹ từ thiện cho trẻ em nghèo trên toàn thế giới!"

"Tách tách" tiếng máy chụp ảnh vang lên liên tiếp, An Minh Hạ chụp xong rồi kiểm tra hình trong máy, cô thở dài "Haizz...thế giới của quý tộc thật đáng sợ!" Tiểu Anh đang đứng bên cạnh cô, nghe cô nói vậy mà giật mình "Này! Cậu nói nhỏ thôi, để họ nghe được thì chết đấy!" cô đành mím môi không nói gì nữa.

Các món đồ đấu giá chuẩn bị được mang ra thì bất chợt có tiếng xôn xao ngoài cửa. An Minh Hạ và Tiểu Anh tò mò quay lại nhìn, cả hai đều ngẩn người khi thấy ba người đàn ông bước vào.

Người thứ nhất, mái tóc màu tím than vuốt ngược lên để lộ chiếc trán căng bóng mịn màng, mặc trên người bộ âu phục màu xám. Người thứ hai, mái tóc màu xanh biển đậm được chải chuốt gọn gàng vào nếp, mặc trên người bộ âu phục màu đen. Người thứ ba cũng là người cuối cùng, mái tóc màu vàng rẽ ngôi lãng tử, mặc trên người bộ âu phục đỏ rượu. Ba người lần lượt là Mục Lâm, Gia Vĩnh và Bạch Nhiên.

Cả ba người đều chung đặc điểm là cực kì đẹp trai, âu phục mặc trên người cũng thuộc hiệu Armani cao cấp. Đi chung với nhau làm càng tăng thêm sự lu mờ cho toàn bộ người ở đây. Các vị tiểu thư thì say mê nhìn ngắm còn các vị thiếu gia thì ghen tị khó chịu.

"Haha các vị đến rồi! Thật là một vinh hạnh lớn cho Đỗ thị chúng tôi!" người đàn ông trung niên quyền lực trên sân khấu khi nãy đã biến thành loại người nịnh nọt, khép nép đến đáng sợ. Làm An Minh Hạ cũng phải kinh ngạc, có lẽ vai vế của ba người đàn ông kia không phải dạng vừa.

- Đỗ tổng, ngài không cần phải khách sáo! - Mục Lâm nhếch môi nói - Lâu lắm mới thấy ngài tổ chức một bữa tiệc ý nghĩa như vậy, chúng tôi không có lí do nào để từ chối.

- À vâng - Đỗ Tân cười giả lả bên ngoài nhưng bên trong ông ta đang thầm chửi rủa Mục Lâm, thằng nhóc này nói thể khác gì đang xỉa xói ông sống lỗi cơ chứ!? Thật tức chết mà!

- Không phải nên mang đồ ra rồi sao? Chẳng lẽ tôi canh giờ sai? - Gia Vĩnh nhìn đồng hồ đeo tay nạm kim cương của mình, giả như hỏi.

- Haha tôi chính là đợi các vị đến rồi mới bắt đầu...giờ tôi sẽ cho người mang đồ ra luôn ạ!

- Tôi rất mong đợi đấy Đỗ chủ tịch! - Bạch Nhiên vuốt vuốt chiếc nhẫn khắc họa tinh xảo trên tay, nói một câu đầy ẩn ý.

- Đương nhiên sẽ không làm ngài thất vọng - Ông ta mỉm cười nói.

Vài phút sau, cả hội trường đội nhiên tắt hết đèn, có các ánh đèn của một số cái xoay chiếu vào chính giữa sân khấu. Nơi đặt một chiếc hộp bằng nhung hình chữ nhật khá lớn. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên nó, dưới sự chờ mong của mọi người. Đỗ Tân nói "Xin mời mọi người đến với vật phẩm đầu tiên, mở!"

Hai người trợ lý đứng hai bên tiến tới mở chiếc hộp ra, đó là một cuộn giấy giống như dùng để viết thư pháp, chất liệu giấy làm bằng lụa trắng sáng tinh, phần cầm làm bằng gỗ agar - một loại gỗ quý hiếm có mùi hương thơm nhẹ, nhưng thứ đặc biệt hơn đó là bức tranh vẽ bằng mực trong đó.

Một người trợ lý nhẹ nhàng mở cuộn giấy ra rồi treo lên trên giá, ánh đèn chiếu vào càng làm bức tranh được nổi bật hơn. Một đôi chim hạc đứng trên bờ sông, phía sau màn sương mờ là ngọn núi trập trùng lên xuống, trên mặt nước còn có những bông hoa sen nhỏ.

Chỉ đơn giản là vẽ bằng màu mực mài thôi nhưng bức tranh lại có gì đấy rất thu hút. Nó đẹp và sinh động đến từng chi tiết, gợi cho người ta cảm giác muốn nhìn mãi không thôi. Đó là theo cảm nhận của An Minh Hạ về bức tranh.

"Giá khởi điểm là...100 triệu nhân dân tệ!"

"What!?" An Minh Hạ mắt chớp chớp như không tin nổi, dù bức tranh đẹp thì đẹp thật đấy nhưng giá tiền gì đến mức mắc vậy.

"120 triệu"

"150"

"160"

"200"

"200 triệu lần 1....200 triệu lần 2...200 triệu lần 3, thành giá!"

Các món vật phẩm tiếp theo cũng lần lượt được mang ra, mỗi món đồ đều có mức giá lên đến cả bạc tỉ. Nhưng những khách mời ở đây đều liên tục đấy giá rất hăng say. Giống như tiền không thể tiêu hết được. An Minh Hạ xem mà nổi hết da gà, trong đầu cô đã nhẩm tính số tiền đáng giá kia rồi.

Đến vật phẩm cuối cùng, một chiếc vòng cổ bằng đá quý sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Điều đặc biệt ở chiếc vòng là màu tím đỏ trong suốt đan xen nhau, tạo nên một tổng thể bắt mắt. Nhất là với thiết kế mỏng nhẹ, nếu được đeo trên cổ, chắc chắn sẽ giúp tăng giá trị bản thân lên.

"Lâm, cậu mua không?" Gia Vĩnh nhìn sợi dây chuyền, ánh mắt lóe lên tia sáng. Mục Lâm đứng cạnh anh, cười khẩy "Mua!", Bạch Nhiên từ sau chen lên giữa, nhếch môi nói "Của tớ!" ba người đàn ông đều hướng mắt về phía chiếc vòng, chuẩn bị đấu đá nhau để mua bằng được nó.

"Giá khởi điểm...300 vạn!"