Chương 71: Lợi dụng

"Mẹ...mẹ ơi, mẹ sao vậy? Ai đã đánh mẹ?" một cô gái mặc đồ người hầu mở cửa chạy vội vào căn phòng cũ kĩ, thấy người phụ nữ trung niên đầu tóc rối bù, người đầy vết bầm tím liền hốt hoảng kêu lên. Người phụ nữ trung niên được đỡ dậy, yếu ớt hé mở đôi mắt ra "Tiểu Lan...chạy đi..." cô mở to mắt ngạc nhiên, sao mẹ lại bảo cô chạy đi? "Mẹ...có chuyện gì mẹ nói con nghe đi!" nhưng bà đã ngất xỉu từ lúc nào. Bỗng một giọng nói lạ lẫm vang lên sau lưng cô "Cô là Như Lan?"

- Anh...anh là ai? - Như Lan quay phắt lại, hai cánh tay không tự chủ ôm chặt mẹ mình hơn.

Ngoài cửa là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, sau anh ta là mấy người mặc đồ đen.

- Cô không cần biết! - Người đàn ông mỉm cười nói - Quan trọng hơn là người mẹ ốm yếu của cô, đã bệnh nặng còn bị đánh như vậy chắc cũng không cầm cự được lâu đâu nhỉ?

- Anh...chính anh là người đã cho người đánh mẹ tôi?

- Oh no, cô hiểu lầm rồi! - Hắn ta xua tay, vẻ mặt vô tội nói - Người đánh mẹ cô là đám đòi nợ thuê, tôi mới giúp cô dẹp loạn chúng trước khi cô về đó!

- Thật sao?

- Đương nhiên

- Nhưng...trông anh không có vẻ gì là kiểu người lương thiện, anh sẽ không giúp không công đâu...đúng không?

- Haha...

- Nói đi anh cần gì?

- Tôi cần cô... - Hắn có vẻ hí hửng đi đến ngồi quỳ một chân xuống trước mặt cô, nghiêng đầu thì thầm vào tai cô.

- Cái gì!? Không...không được! - Như Lan như không tin vào tai mình, cô run rẩy suýt ngã ra sau.

- Tôi biết cô đang cần một số tiền khá lớn để chữa bệnh cho mẹ, nghe nói căn bệnh cũng đã ở giai đoạn cuối...nếu không chữa thì sẽ mất mạng phải không?

- ... - Sắc mặt Như Lan trắng bệch.

- Số tiền mà mẹ con cô vay nặng lãi kia, tôi sẽ trả hết... - Hắn khẽ cười, đưa ngón tay nâng cằm cô lên - Sao nào? Vừa chữa được bệnh cho mẹ vừa được trả nợ, lại có thể được thêm tiền ăn sung mặc sướиɠ, thoát cảnh nghèo đói khổ cực, đi hầu hạ người khác! Cô Như Lan...cô không muốn như vậy sao?

- Nhưng...nhưng sao...sao các anh lại làm vậy?

- Cô chỉ được nói không hoặc có thôi cô gái ạ!

Như Lan cắn cắn môi suy nghĩ, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, từng lời nói của người đàn ông này liên tục lặp lại trong đầu cô. Hắn rất rõ các điểm yếu của cô và cho cô một lời hứa hẹn đầy cám dỗ. Cuối cùng, lí trí cũng đã bị thuyết phục, Như Lan nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn hắn "Có! Tôi sẽ làm theo lời anh nói nhưng anh cũng phải chắc chắn những điều anh đã hứa!" người đàn ông bật cười lớn, hai tay đút túi quần đứng dậy "Tốt lắm! Như Lan, cô cứ yên tâm, tôi đây nói được là sẽ làm được!" rồi hắn quay người nói với một tên thuộc hạ "Chuẩn bị phòng bệnh và tiền nong cho cô Như!" tên thuộc hạ gật đầu "Rõ!" một tiếng.

Người đàn ông vẫy tay chào Như Lan rồi cũng cất bước rời đi. Ra đến chiếc xe màu đen, sau khi đã ngồi yên vị trong xe, hắn lấy điện thoại ra gọi vào một số "Thiếu gia, mọi việc đã hoàn thành!" đầu dây bên kia vang lên tiếng cười "Tốt, tiến hành bước tiếp theo!" "Vâng"

*****************

Thư phòng Hữu gia

"Ông chủ, thông tin mật ngài cần của tổ chức đã được lưu cẩn thận trong đây!" Joe đặt lên bàn một chiếc USB nhỏ màu đen. Hữu Cảnh cầm lên xoay qua xoay lại, trầm giọng nói "Vụ Sở Hiệu đã làm dấy lên nhiều tranh cãi, chắc chắn những tên cầm đầu của các bang phái đang ho he thứ này! Cậu nghĩ sao?" Joe cúi đầu nói "Ông chủ, có thể nhờ đến Cao lão gia..." giọng Hữu Cảnh có phần khinh thường "Nói tôi nhờ ông già giúp? Không bằng tôi tự mình làm còn hơn!" Joe gãi gãi mũi nhẹ giọng nói "Xin lỗi ông chủ!"

- Haizz...Cậu đi cất nó đi! Tuyệt đối không được để ai biết hoặc làm lộ tin tức ra, trong Hữu bang hiện giờ đang có vài tên muốn phản nghịch! - Hữu Cảnh thở dài nói.

- Tôi sẽ xử lý chúng!

- Không cần, cậu cứ lo chuyện này trước đi! Đến lúc đó xử sau cũng không muộn!

- Vâng

- Mật mã két sắt cậu nhớ chưa?

- Rồi ạ! Mà nếu lỡ để mất nó...thì sao ạ?

- Cậu đùa tôi hả?

- Tôi không dám thưa ngài!

- Thì dĩ nhiên Hữu bang sẽ chịu thiệt hại không nhỏ, rồi cả một đời tôi gây dựng sẽ đi tong.

- ...Tôi sẽ cẩn thận!

- Đi đi!

- Vâng!

Qua khe cửa khép hờ, thấy người trong phòng chuẩn bị ra ngoài, Như Lan tay cầm chiếc khay có chút run rẩy chạy đi. Ra đến chỗ ngoặt, cô đâm sầm vào một cô người hầu khác, người đó ngồi trên sàn nhăn nhó xoa lưng nói "Ây da...Tiểu Lan, cô làm gì mà cứ như ma đuổi thế hả? Đυ.ng tôi đau quá!" Như Lan hướng mắt ra, coi bộ Joe chẳng có vẻ gì là để ý đến và đang rời đi thì thở phào nhẹ nhõm "Hihi em xin lỗi...để chút nữa em bù chị cốc trà hoa cúc nhé!" cô người hầu lườm cô "Cái hộp trà em quý hơn vàng đó hả? Thôi, không cần đâu!" Như Lan cười hì hì nói "Đấy là quý hơn vàng nhưng có quý hơn tình chị em đâu, chút nữa em pha cho, nhé!?" cô người hầu đành chào thua bật cười "Được rồi, con nhóc dẻo miệng lắm cơ!" "Haha"

Ngoài mặt cười là thế nhưng trong lòng Như Lan lại chẳng hề để tâm mà cô chỉ nghĩ tới chuyện mình vừa nghe được giữa ông chủ và Joe. Theo lời hai người thì chiếc USB đó cực kì quan trọng, để ảnh hưởng đến cả một bang phái mạnh như Hữu bang và khiến ông chủ lo lắng để tâm như vậy chắc chắn không hề tầm thường. Nếu sử dụng nó để...cái suy nghĩ xấu xa hiện lên trong đầu, Như Lan lắc lắc đầu, không được...không được! Nhưng cứ nghĩ đến mẹ, cô lại yếu lòng chấp thuận.