Chương 22: Trồng rau

Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu

Tận mắt nhìn thấy có người giết người, A Lộc cho rằng đêm nay mình sẽ không ngủ được, hoặc ít ra sẽ gặp ác mộng suốt đêm. Chính là ôm muội muội, nghe muội muội vững vàng hít thở, cứ như vậy ngủ qua một đêm.

Khi tỉnh lại trời đã sáng.

A Lộc đẩy cửa ra, thấy Đại Hắc đứng cách cửa không xa, đang chậm rì rì ăn cỏ. Trên cỏ theo thường lệ đóng băng thật dày, chỉ nghe được tiếng nhai của Đại Hắc phá băng “Kẽo kẹt kẽo kẹt” vang lên.

A Lộc đi qua, ngồi xổm trước mặt Đại Hắc nhìn tròng mắt của nó, giống như tốt lên một chút, không còn vẩn đục như ngày hôm qua.

Hắn muốn đưa tay vỗ đầu nó, kết quả bị nó lập tức né tránh, còn ngẩng đầu nhìn mình hử hừ mũi.

A Lộc có điểm buồn bực, thời điểm Đại Hắc cùng muội muội chơi thật ngoan ngoãn làm cho hắn tưởng lời Lão Ba nói nó hung dữ thực ra chỉ để hù dọa. Bất quá nghĩ đến chính mình buổi tối hôm qua trải qua một màn như vậy, A Lộc vẫn quyết định tin tưởng lời Lão Ba nói, hắn không có chạm vào Đại Hắc nữa, đứng dậy đi vào nhà gỗ.

Hắn vào đến nhà gỗ thấy muội muội đã tỉnh, tay chân muội muội khuya khoắng đi lại đây. Xem ra vẫn đang rất tốt, chỉ cần nhìn thấy muội muội, tâm trạng A Lộc sẽ nhẹ nhàng cao hứng lên.

Hắn bắt đầu nhóm lửa nấu nước chuẩn bị nấu cháo bánh bao. Hiện tại cơm sáng đều có một cái bánh bao đen và một ít rau dại, A Lộc cảm thấy thực thỏa mãn. Từ ngày cha mất, hắn rất ít khi được ăn no.

Hiện tại tuy rằng bị bắt đến núi xương trắng, A Lộc cảm thấy sinh hoạt vẫn không tệ, ít nhất có thể ăn no tới bảy tám phần.

Chỉ là nghĩ tới hình ảnh tối qua nhìn thấy, A Lộc hơi nhíu mày.

Nghe được tiếng động, thấy muội muội bò tới bò lui sốt ruột xoay vòng, A Lộc liền biết muội muội muốn đi ị.

Hắn ôm muội muội đến mảnh đất cách nhà gỗ nhỏ không xa, xung quanh có hàng rào vây lên, mặt dưới hố đá, trên đỉnh không có gì che đậy, A Lộc làm cho muội muội một cái hố nhỏ, ôm muội muội ngồi xổm xuống, muội muội thực thẹn thùng, mỗi lần ị đều sẽ đỏ mặt lên.

Tiểu Thần Hữu: (Không phải thẹn thùng mà là dùng sức a…)

A Lộc không nhìn chằm chằm muội muội, có đôi khi mắt hắn hướng lên trời, bầu trời có mây, có điểu. Bất quá hôm nay nhìn qua kẽ hở hắn lại nhìn về phía hồ xương cốt, ngày thường nhìn đều là hố đen không đáy, tối hôm qua nhìn thấy có người bị ném vào, hắn có chút sợ hãi.

Hôm qua cũng có một con ngựa bệnh nhảy vào.

Chính là hôm nay hắn nhìn xuống, phía dưới hồ xương cốt vẫn là một mảnh đen tối, trước kia chỉ thấy là thuần túy đen, hôm nay lại nhìn được đó chính là một tầng sương đen.



Tiểu Thần Hữu nghẹn đi không ra, quay đầu nhìn ca ca, thấy ca ca nhìn hồ đen, nàng cũng ngoái đầu nhìn xem.

Phía dưới nằm một người, một con ngựa, một đống xương cốt. Thật khó coi.

Tiểu Thần Hữu lại tiếp tục dùng sức chỉ nghe xì một tiếng. Đã giải quyết xong, thần thanh khí sảng.

Lần đầu tiên thấy muội muội đi ị xong, ngày hôm sau tự nhiên chỗ đó mọc lên một mảng nhỏ cỏ xanh, A Lộc liền chú ý tới. Hắn ở trên thảo nguyên chăn thả cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn hắn đều rõ ràng, mảnh cỏ kia rõ ràng có thể ăn được, hơn nữa là loại rất ngon.

Cho nên từ những lần sau thời điểm ôm muội muội đi ị hắn sẽ đào một cái hố, sau đó lấp đất lên, hiện tại đã có thể có một mảnh xanh lục rau ăn được. Ở một mảnh đất hoang vắng trông vẫn thật hiếm lạ.

Ánh mặt trời dâng lên đều chiếu lên các chồi non xanh tươi, lá xanh ngày càng sẫm màu, rễ so với hôm qua càng to hơn.

A Lộc vui sướng nhìn một mảng xanh lục này. Quay đầu nhéo mặt muội muội một phen, quả đúng là một tiểu gia hỏa thần kỳ.

Hắn thậm chí không nghĩ tới một khoảng thời gian ngắn đã có một mảnh như vậy. Hắn lại phát hiện mặt muội muội đã không còn vệt đen, mặt đã nhiều thịt lên nhiều rồi. Đôi mắt trong suốt không đáy, giống như viên đá xinh đẹp nhất.

“Chờ khi rau lớn chúng ta có thể dùng làm vằn thắn ăn, ngươi có biết sủi cảo là cái gì không? Ca ca trước đây ở Tư gia từng ăn qua, dùng bột trắng bọc thịt bên trong, chính là đồ ăn ngon nhất thế gian, ca ca làm việc thật tốt, tương lai sẽ cho ngươi ăn sủi cảo.”

A Lộc nói, bỗng cảm thấy tìm được mục tiêu cho chính mình.

Tiểu Thần Hữu không hiểu ca ca nói cái gì, bất quá thấy bộ dáng như vậy, thật có tinh thần.

Nàng vỗ tay hô: “Ca cao, ca cao.”

Tiếp thêm ý chí, A Lộc đem muội muội ôm trở lại.

Nhà gỗ lửa vẫn tiếp tục cháy.

Nồi trên lửa vẫn tiếp tục nấu, cứng giống như đá dần được mềm ra, rau dại khô cũng được nấu trở nên mềm mại, một nồi to đen tuyền sôi ùng ục.

A Lộc chính mình ăn một ngụm, lại cho muội muội một ngụm.



“Tương lai ăn sủi cảo.” A Lộc thận trọng lặp lại.

Tiểu Thần Hữu cũng hô theo: “Chân chân.” Một bên lấy tay đưa chân vào trong miệng.

A Lộc cười hì hì nói: “Là sủi cảo, không phái ngón chân.”

…………..

Trong hoàng cung Tiểu Chiêu phất tay làm rớt chén sứ đựng đầy tổ yến.

Tiếng rơi vỡ thanh thúy vang lên, vỡ thành mấy mảnh, vẫn trông thật xinh đẹp, tổ yến trắng bôi sáng bóng mặt đất, bộ dáng rất ngon.

Một đám cung nữ xôn xao quỳ xuống.

Thấy một màn như vậy, một đôi mày hơi nhíu nhíu lại.

“Ai lại chọc Tiểu Chiêu của ta phát tiết.” Hoàng Thượng ngồi xuống, ôm lấy tiểu công chúa.

Công chúa dùng sợi tơ vàng ròng thêu thượng hoàng trên tã lót, làn da trắng nõn, đôi mắt ngập nước, rất là xinh đẹp.

“Ta chịu ủy khuất thì cũng không có gì, chính bọn họ lại dám dùng tổ yến hỏng đến phát uy với nữ nhi, vạn nhất ăn vào hỏng bụng thì phải làm sao bây giờ?” Tiểu Chiêu tuy dùng bộ dáng tức giận nói, nhưng mặt mày nhẹ nhàng thanh thoát, ở trong cung cũng không đeo mũ phượng, bởi vì nói sẽ làm ảnh hưởng đến hài tử, nay một thân trông thật sự thoải mái.

Các cung nữ run bần bật.

Năm nay khí hậu quái dị, tổ yến đưa lên đã là loại tốt nhất rồi.

“Nên phạt, Y nhi chính là phúc tinh của Thân Quốc ta, ủy khuất ai cũng không thể ủy khuất nàng, ngươi, tới tư khố của trẫm lấy tổ yến mang tới đây.”

Trên mặt Tiểu Chiêu tức giận liền giảm xuống, trêu đùa cùng nữ nhi.

Trong phòng cực ấm áp, trong phòng không có chậu sưởi, mà xung quanh là các suối nước nóng, có cũng nữ chuyên môn nấu nước, như vậy tiểu công chúa có thể thoải mái chơi đùa ở trong phòng.

(Editer: sub tới đoạn này mà ta tức, phẫn nộ thay Tiểu Thần Hữu của ta >’’