Chương 11

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn đã bỏ lỡ cơ hội tốt đẹp, và điều này luôn canh cánh trong lòng hắn cho đến khi chết.

Vì vậy, cậu đã viết một email ngắn gọn cho hộp thư công ty của Mộ An Thần:

"Mộ tiên sinh kính mến,

Tôi có một dự án tuyệt vời muốn giới thiệu với ngài. Chỉ cần ngài đầu tư 100 vạn, tôi đảm bảo sẽ thu hồi vốn cho ngài 100 vạn trong vòng ba năm!"

Đính kèm thêm một bản tóm tắt kế hoạch tối ưu hóa hệ thống website.

Mộ An Thần nhận được email có chút kỳ quái. Hộp thư này là hộp thư nội bộ của công ty, tại sao lại có nhân viên bên ngoài gửi email cho hắn?

Hơn nữa, email này lại là về một dự án mà hắn luôn muốn thực hiện nhưng chưa có cơ hội triển khai.

Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi quyết định không suy nghĩ quá nhiều về sự việc này.

Cuối cùng, hắn nghĩ rằng có quá nhiều người muốn nịnh bợ hắn, và cũng có quá nhiều người muốn đầu tư vào hắn.

Hắn không loại trừ khả năng có người đã biết được mật khẩu hộp thư của hắn thông qua một cách nào đó.

Vì vậy, hắn mở hộp thư và xem kế hoạch được gửi đến.

Nghe tiếng gõ cửa, hắn khẽ đáp: "Vào đi."

Người đến đúng là em trai của hắn, Mộ An Bình. Cha mẹ họ mất sớm, vì em trai còn nhỏ nên hắn đã từ bỏ cơ hội theo học tại Học viện Quân sự Alpha.

Mộ An Bình tinh nghịch nháy mắt với hắn, nói: "Anh ơi, em hôm nay tìm được ba tài liệu về người cá mới thức tỉnh, anh xem thử đi!"

Mộ An Thần gạt đi ảnh chụp mà em trai đưa, nói: "Đừng giỡn nữa."

Mộ An Bình tức giận nói: "Anh có thể quan tâm đến bản thân mình một chút được không? Mẹ nói, nếu anh không kết hôn, bà ấy sẽ chết không nhắm mắt! Anh nhất định phải tìm một người cá làm vợ, như vậy mới hợp với bát tự của anh!"

Thực ra là do mẹ Mộ khi còn sống đã đi xem bói, thầy bói nói rằng Mộ An Thần mệnh mộc, thiếu thủy.

Theo mệnh lý, người mệnh mộc thiếu thủy cần tìm một người có mệnh thủy để kết đôi, như vậy mới có cuộc sống bình an.

Người cá mang mệnh thủy bẩm sinh, chính là người có thể vượng cho mệnh mộc của Mộ An Thần.

Nhưng Mộ An Thần lại không vội vàng, khiến Mộ An Bình sốt ruột.

Mà lại cắm đầu vào máy tính, như muốn nhìn ra điều gì từ email đó.

Mặc dù Mộ An Bình đang cố gắng khơi gợi hứng thú, đối phương chỉ nhàn nhạt đáp: "Đừng giỡn, có việc chính."

Mộ An Bình hỏi: "Chuyện của chị dâu không phải là việc chính?"

Mộ An Thần nói: "Anh bên này có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Mộ An Bình phản bác: "TEm thấy chuyện của chị dâu còn quan trọng hơn!"

Mộ An Thần ngừng gõ phím, quay đầu nhìn đứa em ngốc nghếch của mình.

Em trai ngốc: "Được thôi, vậy em đi đây."

Nói rồi, Mộ An Bình bế chú mèo bông lên, rời khỏi phòng anh trai.

Vì chuyện Hạ Vân Hải, Diệp Tịch Lan trằn trọc suốt đêm.

Ăn tối qua loa với Long Nguyên Nguyên, hai người cùng nhau ngồi xem TV.

Trên TV đang chiếu một chương trình giải trí dành cho người trung niên, Long Nguyên Nguyên cười ngả nghiêng.

Diệp Tịch Lan mở ứng dụng Weibo trên điện thoại, tìm kiếm với từ khóa mong muốn và quả nhiên tìm thấy kết quả. Cậu tải ứng dụng xuống.

Sau khi tải xong, cậu đăng ký một tài khoản mới với tên "Tịch Tịch nhàn nhã sinh hoạt".

Diệp Tịch Lan chọn lọc một số đoạn video quay trong không gian thiên phú, cắt nối và chỉnh sửa lại, sau đó đăng tải lên Weibo.

Thời kỳ đầu, Weibo chỉ là một ứng dụng tin tức đơn thuần, chưa có lượng truy cập khổng lồ như bây giờ.

Diệp Tịch Lan xuyên vào quyển sách này, đúng lúc các ngành khoa học kỹ thuật đã phát triển hoàn thiện, nhưng các ngành nghề phụ trợ tương ứng vẫn chưa xuất hiện hoặc mới chỉ manh nha khởi đầu.

Nhân vật phản diện trong nguyên tác chỉ tập trung vào việc làm hại người khác, không hề có hứng thú với sự nghiệp.

Với nhan sắc của cậu, hoàn toàn có thể trở thành một ngôi sao lưu lượng, hoặc thậm chí trở thành một người nổi tiếng trên mạng cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng cậu lại dồn hết tâm huyết cho việc báo thù. Diệp Tịch Lan hiểu rõ cảm giác muốn trả thù của cậu, nhưng việc làm này giống như chim chưa đủ lông cánh đã vội bay, một khi bại lộ sẽ tự đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm.

Chuyện Hạ Vân Hải, cậu không phải không muốn phản kích, chỉ là không muốn phản kích khi bản thân còn chưa đủ năng lực.

Đúng như dự đoán, ngày hôm sau khi cậu dùng điện thoại tra cứu điểm thi đại học, quả nhiên không tìm thấy thông tin của mình.

Cậu còn nhận được một tin nhắn WeChat từ Hạ Vân Hải: “Tiểu Tịch, ngoan ngoãn nghe lời chú. Chú không chỉ có thể đưa con đi học đại học mà còn có thể cho con cuộc sống sung sướиɠ. Omega cần gì phải cứng đầu như vậy? Họ sinh ra là để được Alpha yêu thương, con thấy có Omega nào không hiểu chuyện như vậy không?”

Thủ đoạn vừa đấm vừa xoa này của Hạ Vân Hải khiến Diệp Tịch Lan mở rộng tầm mắt.

Hạ Vân Hải có lẽ nghĩ rằng với những thủ đoạn như vậy, Diệp Tịch Lan sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Tất nhiên, nếu là người khác, hoặc là nguyên chủ lúc đầu, có lẽ sẽ như ông ta mong muốn.

Nhưng Diệp Tịch Lan hiện tại đã kiếm được số vốn đầu tiên bằng cách bán trân châu, lại còn nhận được một đơn hàng tuyệt vời từ chị Chu, dự kiến tương lai sẽ phát triển rất tốt.

Với năng lực của không gian thiên phú, việc học đại học không phải là điều quan trọng nhất đối với Diệp Tịch Lan.

Mặc dù việc không học đại học sẽ có chút tiếc nuối, nhưng cũng không đến mức phải chịu sự quản thúc của người khác.

Diệp Tịch Lan cười nhạo một tiếng, tiện tay nhắn tin trả lời Hạ Vân Hải: “Ừ.”

Nhận được tin nhắn, Hạ Vân Hải nở nụ cười, quay đầu dặn dò chị Triệu đứng sau: “Dọn dẹp phòng của tiểu thiếu gia, chiều nay cậu ấy về nhà.”

Lời nói này khiến Hạ thái thái nhíu mày nhìn về phía Hạ Vân Hải, nhưng chỉ dậm chân một cái, không nói thêm gì.

Hạ Chi Ý như đang suy tư điều gì, buông chén trà đứng lên. Vừa định bước ra ngoài đã bị Hạ Vân Hải gọi lại: “Mày đi đâu thế?”

Hạ Chi Ý dừng bước, đáp: “Hẹn bạn học đi chơi.”

Hạ Vân Hải quát lớn: “Đang thi cử thế này mà đi chơi? Mày không biết xấu hổ, nhưng tao thì có!”

Hạ thái thái cũng bừng bừng tức giận, bà ta cao giọng quát: "Ông còn nói cái gì? Việc của con trai ông còn muốn quản? Không phải nghiện quản con nhà người khác sao?"

Hạ Vân Hải tức giận quay sang Hạ thái thái, gầm lên: "Đều là do bà dung túng! Nó mới bao nhiêu tuổi? 18 tuổi đã đi lêu lổng bên ngoài, không biết bị thằng đàn ông nào đánh dấu! Bà là mẹ nó mà còn không nói một câu được sao?"

Hạ thái thái nheo mắt, giọng điệu đầy châm chọc: "Nhớ nhung đến vậy sao, còn chằng bằng Tiểu Ý nhà chúng ta đâu."

Bốp!

Một tiếng tát vang dội, Hạ thái thái ngã sõng soài xuống ghế sofa.

Hạ Chi Ý lạnh lùng nhìn bà ta, không hề mảy may quan tâm. Từ khi hiểu chuyện, cậu ta đã hiểu rõ mối quan hệ giữa cha mẹ mình chỉ là một vở kịch đẹp đẽ bên ngoài.

Cánh cửa nhà đóng lại, che giấu đi hai con người, hai luồng khí chất đối lập như nước với lửa.

Hạ Vân Hải gầm lên, chỉ vào người phụ nữ trước mặt: "Cô nghe cho rõ! Đừng tưởng có anh em nhà mẹ đẻ làm to mà muốn làm mưa làm gió ở đây! Hạ Vân Hải tôi không sợ cô đâu!"

Hạ Chi Ý xoay người, bước lên lầu. Chỉ còn một tháng nữa, cậu ta sẽ xóa bỏ dấu vết và thu thập con yêu tinh kia!

Đúng là xui xẻo, sao lại quên mang thuốc ức chế khi đi quán bar?

Tên Alpha kia quả thực quá đáng, dồn ép cậu ta vào WC rồi đóng cửa lại.

Lúc đó cậu ta say khướt, lại đang trong kỳ động dục, thậm chí còn chẳng nhìn rõ mặt đối phương.

Cạu ta cũng chẳng quan tâm gì, chỉ bực bội vì bị giam trong nhà suốt một tháng, đúng vào kỳ đánh dấu ổn định không thể ra ngoài.

Dù gia đình Hạ bề ngoài luôn tỏ ra hòa thuận, nhưng cậu ta cũng yêu cầu sự bình yên giả tạo này.

Tuyệt đối không thể để Diệp Tịch Lan, con yêu tinh đó, phá hoại gia đình mình!

Nghĩ đến đây, cậu ta đóng cửa lại "bịch" một tiếng, bực bội nằm dài trên giường.