Chương 4: Khiến cho tổng tài ngoan ngoãn để cô cưỡi (h nhẹ)

Chu Viễn nắm chặt tay lại, lý trí muốn trách cứ, cảnh cáo cô, muốn trực tiếp chuyển cô đi, thậm chí sa thải cô, nhưng thân thể lại không chịu khống chế mà sinh ra khát vọng không nên có. Mong cô có thể lại gần hơn chút nữa, hôn cô, khao khát cọ xát khuôn mặt cô, khát vọng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng kia.

Chu Viễn miễn cưỡng dời tầm mắt, hô hấp rối loạn, khát vọng quá mãnh liệt, chỉ ngăn chặn khí huyết cuồn cuộn và dục niệm mãnh liệt đã hao hết lý trí, hắn thậm chí không còn sức cau mày giả dối nữa.

"Thật ra là không chán ghét". Cố Ảnh đứng dậy, nhịn không được che miệng ngáp một cái:

"Hôm nay đến đây thôi, tài liệu tôi đặt chỗ này, Chu tổng có việc cứ phân phó."

Sau khi cánh cửa khép lại, Cố Ảnh cũng thở phào một hơi, cô rất hài lòng với phản ứng của Chu Viễn, có điều mọi chuyện vẫn phải theo thứ tự, đến bước này hắn không cự tuyệt, hôm sau có thể tiến thêm bước nữa.

Hai chân cô khép lại ma sát nhẹ hoa tâm, người đàn ông cao cao tại thượng bị chính mình bức bách thân cận, nghĩ thôi cũng đã khiến cô thấy kí©h thí©ɧ rồi.

Đối với Chu Viễn mà nói, tháng này cũng không tính là quá dày vò, người phụ nữ kia mỗi ngày đều đổi kiểu đa dạng câu dẫn hắn.

Có khi là ôm mặt và mũi hắn nhẹ nhàng cọ xát, đôi môi đỏ mọng mê người lúc đóng lúc mở trước mặt hắn thổ lộ tiếng lòng "Chu tổng, tôi thích anh, muốn làʍ t̠ìиɦ với anh, muốn đến điên cuồng, lại giả vờ không hiểu du͙© vọиɠ của hắn, môi thơm không ngừng tiến sát nhưng lại không hôn.

Lại có khi vòng qua bàn làm việc ôm hắn, bắt hắn cũng ôm lấy eo của cô, nếu như hắn không để ý đến cô, liền vuốt ve cơ bụng sau lớp áo, tán thưởng dáng người hắn, khiến cô thèm rỏ dãi, dáng người Chu tổng tốt như vậy, chắc nơi đó cũng rất lớn, rất muốn nếm thử.

Hắn vô pháp chống cự sự thân mật của cô, nhưng cũng không muốn đột phá điểm mấu chốt của bản thân chủ động nghênh đón.

Cho dù hắn khát đến yết hầu nghẹn lại, khát đến trong thời gian công tác bị cô không ngừng trêu chọc mà cứng ngắt, thậm chí đối mặt với người vợ danh môn cũng cảm thấy vô vị, chỉ có thể có được sự thỏa mãn trong mộng, sáng sơm hư không tỉnh lại, trốn vào trong phòng tắm ảo tưởng hơi thở, thân thể của cô để giải quyết du͙© vọиɠ.

Chu Viễn chưa bao giờ cảm thấy ý chí của hắn yếu mềm đến vậy, mỗi lần đều nghĩ đến chuyện phóng túng, lần sau nhất định phải đẩy cô ra, tuyệt đối không để cô tùy ý làm bậy. Nhưng sau đó càng hy vọng cô thân mật nhào vào lòng hắn cầu hoan, sau đó hắn không từ chối mà nhét thẳng côn ŧᏂịŧ vào mật huyệt ẩm ướt của cô.

Chu Viễn bị cô tra tấn, thậm chí đã tự định ra một hợp đồng bao dưỡng, giấu ở dưới bàn làm việc trong ngăn kéo thứ hai được khóa lại.

Chu Viễn nhéo khuôn mặt tràn ngập ý xuân của cô, khóe miệng nở nụ cười u ám.

Còn không phải muốn tiền sao, cho cô là được.

Sau đó khiến cô cao trào khóc ra tiếng, rót đầy cô.

"Chà, nơi này của Chu tổng trướng thật lớn nha." Cố Ảnh bắt được hình ảnh hắn gắng gượng kìm chế.

Thân thể của Chu Viễn căng chặt, chuyện này quả thật không bình thường. Trong suốt một tháng này, Cố Ảnh luôn trêu trọc hắn, vừa thân mật lại phóng đãng, nhưng tuyệt đối không chủ đυ.ng chạm vào hắn, càng không chủ động hôn môi hắn. Hai người đều ăn ý mà dừng ở điểm giới hạn, nếu là một tháng trước, thậm chí nửa tháng trước, chỉ sợ cô chưa chạm đến điểm giới hạn hắn sẽ chẳng quan tâm mà đẩy ra.

Nhưng hiện tại không giống vậy.

Cô nắm lấy nơi mẫn cảm nhất trên người hắn, hắn chỉ có loại cảm giác chờ mong đã lâu.