Chương 10: Chất vấn

Lưu Hạ Vũ ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt thất thần nhìn vào bàn tay còn vương chút máu của Chu Tuyết Nhan.

“Phu nhân…”

Đúng lúc này, Bùi Việt Trạch cũng hớt hải chạy đến.

“Hạ Vũ, Nhan Nhan thế nào rồi?”

Lời nói của Bùi Việt Trạch vô tình trở thành kíp nổ, trực tiếp kích nổ quả bom là Lưu Hạ Vũ. Hai bàn tay của Lưu Hạ Vũ siết chặt, biến thành nấm đấm giáng thẳng vào mặt Bùi Việt Trạch.

“Tên khốn, tôi đã nói với cậu thế nào? Hả!”

Lưu Hạ Vũ lôi Bùi Việt Trạch đang ngã sõng soài dưới đất đứng dậy, không kịp để anh định thần lại liền đấm thêm vào mặt anh vài cái. Vừa đánh, Lưu Hạ Vũ vừa không ngừng chất vấn: “Ngày cậu và Tuyết Nhan cưới nhau cậu đã hứa những gì? Cái miệng chết tiệt này của cậu nói được mà sao lại không làm được?”

“Cậu nói không còn chút tình cảm nào với Thư Nghi nữa à? Con mẹ nó, tôi thấy từ ngày cậu đón Thư Nghi về ở cùng, cậu còn quan tâm cô ta hơn cả vợ của mình nữa đấy.”

“Tuyết Nhan vì cậu mà khóc nhiều thế nào, cậu biết không? Hay cậu chỉ biết quan tâm đến người trong mộng mà thờ ơ với em ấy?”

“Bùi Việt Trạch, tôi nói cho cậu biết. Ngày hôm nay nếu Chu Tuyết Nhan xảy ra mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ đem cậu tuẫn táng cùng em ấy!”

Những cú đấm trời giáng nối tiếp nhau quả thực khiến cho Bùi Việt Trạch choáng váng. Định thần lại một chút, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang long lên sòng sọc của Lưu Hạ Vũ, cười khẩy: “Cậu có tư cách à? Đừng quên, tôi mới là chồng hợp pháp của Nhan Nhan, là vỏ trai của cô ấy. Chúng ta đời này đã định sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, có chết cũng không chia lìa.”

Bùi Việt Trạch ngồi xuống hàng ghế chờ, thong thả lau đi vết máu trên khóe môi do Lưu Hạ Vũ gây ra.

“Lần này tôi cứu em ấy, chẳng qua cũng chỉ là để hoàn thành lời hứa với Từ Thiếu Quân trước khi chết.”

“Nhưng không ngờ lại vô tình làm tổn hại đến Nhan Nhan nhiều như vậy. Hiện giờ cô ấy đã nhớ lại được kha khá ký ức trước kia, thuốc ức chế cũng không cần tiêm nữa.”

Ba năm trước sau khi đưa Chu Tuyết Nhan về nhà chăm sóc không lâu, Bùi Việt Trạch đã cùng các nhà khoa học làm việc dưới trướng của Bùi gia bắt đầu nghiên cứu loại thuốc ức chế ký ức. Sở dĩ anh làm vậy, là muốn Chu Tuyết Nhan có thể hoàn toàn quên đi ký ức khi còn sống cùng tộc trai ở biển.

Không ngờ thuốc còn chưa hoàn thành, người đã nhớ lại rồi.

“Tôi không thể khiến Nhan Nhan quên đi mọi chuyện. Nhưng tôi sẽ cố gắng bù đắp cho cô ấy, chăm sóc cô ấy thật tốt.”

“Cho nên, Lưu Hạ Vũ, cậu vĩnh viễn đừng mơ đến việc chen chân vào cuộc hôn nhân này của chúng tôi.”

Giọng nói Bùi Việt Trạch lãnh đạm, thanh âm đều đều, nhưng từng câu nói ra đều mang hàm ý uy hϊếp nhắm vào Lưu Hạ Vũ.

“Không phải là chen chân. Mà là tôi sẽ phá nát nó.”

Lưu Hạ Vũ nhìn thẳng vào mắt Bùi Việt Trạch, trên trán nổi lên gân xanh đáng sợ.

“Lần sau, nhát dao này sẽ do chính tay tôi đâm. Người cũng sẽ do chính tay tôi đưa đi.”

“Bùi Việt Trạch, tôi đưa Tuyết Nhan đến bên cậu được, cũng sẽ cướp em ấy khỏi cậu được.”

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra sau một khoảng thời gian, phá tan đi bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Lưu Hạ Vũ chạy đến chỗ bác sĩ, cất tiếng hỏi: “Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi?”

“Bệnh nhân hiện tại đã an toàn. Tuy nhiên, do mất máu quá nhiều nên rơi vào hôn mê sâu, cần thời gian tịnh dưỡng.”

Không lâu sau đó, Chu Tuyết Nhan được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Lưu Hạ Vũ đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp có phần nhợt nhạt, tay hơi vươn ra, muốn chạm vào nhưng rồi lại thôi.

Lưu Hạ Vũ dõi theo bóng dáng Bùi Việt Trạch chạy theo Chu Tuyết Nhan đến phòng hồi sức, hận ý trong lòng càng trở nên sâu sắc hơn.

“Tổn thương em ấy rồi lại cuống cuồng tìm cách sửa sai. Bùi Việt Trạch, mong cậu hiểu rằng, thâm tình đến muộn chính là thứ rẻ mạt nhất trên đời.”