Chương 12: Không Thể Lay Chuyển

Vào ngày lập đông, đội cổ động viên tổ chức một buổi liên hoan, Phó Sảng và Chu Giai Giai đã hẹn nhau đến nhà hàng ăn tối. Trên đường đến nhà hàng, Hoàng Nhiên đột ngột thông báo một chuyện, đại khái là trước cuối năm sẽ có một giải đấu bóng rổ, cô ấy muốn mọi người hãy chuẩn bị thật tốt cho giải đấu đó.

Hoàng Nhiên nhắc mọi người về chuyện này trước khi giải đấu đến khiến một số người trên bàn phàn nàn nhưng cũng có vài người lại thấy vui vẻ. Phó Sảng ở trong đội hơn một tháng, cô dần dần nhận ra rất nhiều cô gái trong đội cổ vũ có bạn trai trong câu lạc bộ bóng rổ và họ chỉ muốn mỗi ngày bám dính lấy bạn trai của mình.

Đã lâu Phó Sảng và Lưu Mẫn không gặp nhau, thế là sau bữa liên hoan, Chu Giai Giai đã cùng các cổ động viên khác quay về Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh, còn cô thì đổi xe đi đến trường đại học Nam Kinh tìm Lưu Mẫn.

Điểm khác biệt giữa trường đại học Nam Kinh và các trường khác đó là sau khi bạn bước vào cổng trường sẽ thấy hai hàng cây ngô đồng Pháp cao ngất ngưởng. Vào ngày lập đông, cây ngô đồng của trường có màu vàng rực. Phó Sảng lẻ loi giẫm lên những chiếc lá rụng rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, cô cảm thấy mình vẫn đang ở trong một cái giếng đen như mực.

“Tiểu Sảng Sảng ~”

Phó Sảng bị giọng nói này làm cho đau cổ. Cô vội vã nhìn về phía Lưu Mẫn, cô ấy đang bước nhanh nhào vào lòng cô khiến ngực Phó Sảng bị đυ.ng đau muốn chết.

“Ngực tớ đau, ngực tớ đau quá.”

Lưu Mẫn dùng một ngón tay chọc vào ngực cô: “Thịt cậu cứng như viên đạn ấy.”

Phó Sảng liếc cô một cái rồi hai người đi đến một phòng trà trên một con phố phía sau trường đại học Nam Kinh để uống rượu.

Phòng trà không sôi động bằng quán bar nên khi hai người đi vào chỉ có một ca sĩ dân gian đang lặng lẽ chơi guitar trên sân khấu. Phó Sảng và Lưu Mẫn tìm một góc nào đó ngồi xuống rồi gọi bia nóng, một sản phẩm mới nhất của phòng trà và hai đĩa hạt dưa cùng mứt hoa quả.

Lưu Mẫn rót cho cô một chén rượu: “Lại đây lại đây lại đây, cậu uống chút rượu dưỡng sinh đi.”

Phó Sảng do dự nhìn quả táo tàu trong chén mình: “Nó có mùi gì vậy?”

“Cậu nếm thử là biết ngay thôi. Gần đây tớ thường hay tới quán này để uống nó đấy.”

Phó Sảng nhấp môi, mùi rượu vẫn rất nồng nặc, hương lúa mì hòa quyện với hương táo tàu nhàn nhạt nên sau khi cô nuốt xuống thì trong miệng vẫn còn đọng lại một hương vị ngọt ngào.

Lưu Mẫn uống cạn một chén rượu, cô ấy vừa ăn quả ô mai vừa liên tục khen ngợi nó.

Phó Sảng khác với Lưu Mẫn. Khi cô quan sát phòng trà này vài lần, lắng nghe tiếng nhạc yên bình như dòng nước chảy và nhìn những người uống rượu đang nhâm nhi đánh giá rượu, cô nghĩ mình nên tới đây ngồi mỗi khi buồn phiền vì nó có thể giúp cô giải tỏa những áp lực.

Lưu Mẫn biết Phó Sảng mới vừa hết bận việc hội thể thao của trường, nên lúc này cô ấy mới yên tâm hỏi Phó Sảng: “Gần đây cậu sao rồi?”

Phó Sảng chọn một viên ô mai bỏ vào miệng. Vị chua bắt đầu lan ra, sau đó tràn đầy hương vị ngọt ngào: “Tớ ổn lắm.”



Lưu Mẫn cũng được xem như một con giun trong bụng Phó Sảng, cô ấy bèn lắc ngón tay: “Cậu nói dối, cậu với Trần Duy Lặc sao rồi?”

Phó Sảng cúi đầu uống một hớp rượu với gương mặt vô cảm: “Tụi tớ vẫn như cũ thôi. Anh ấy sống cuộc sống của anh ấy còn tớ sống cuộc sống của tớ.”

Lưu Mẫn không thể nghĩ ra rốt cuộc Phó Sảng luôn cẩn thận lựa chọn trang phục cho mình và tràn đầy tham vọng trong ngày lễ Quốc Khánh bây giờ đang ở đâu?

“Cậu tốn thời gian thay đổi phong cách, cậu kể tớ nghe, cậu đã có tiến triến gì chưa?” Lưu Mẫn lắc đầu rồi uống một ngụm rượu.

Phó Sảng đã chuẩn bị khiến bí mật mình thích Trần Duy Lặc bị thối rửa trong lòng, cho đến khi cô có cơ hội để nói ra tâm sự của mình. Nhưng sau khi Lưu Mẫn biết rõ mọi chuyện, cô ấy luôn quan tâm đến tiến triển giữa cô và anh trên Wechat. Lưu Mẫn còn sốt ruột hơn cả cô nữa.

“Cậu muốn tớ làm người thứ ba à?”

Lưu Mẫn kinh ngạc há hốc mồm rồi đập bàn: “Tớ đã bảo sao một anh chàng đẹp trai như thế mà vẫn chưa cho bồ, tớ chắc bọn họ sẽ đau thắt lưng đến mức không thở nổi!”

Phó Sảng nghe vào tai, không hiểu sao cổ gieo vần được nhưng ngoài cái đó ra, cô cũng dần dần có thể chấp nhận được sự thật anh không thuộc về mình. Cho dù cô có cầu nguyện hàng tháng, hàng năm, thì người ấy cũng sẽ không thuộc về cô.

“Lưu Mẫn, tớ thích Trần Duy Lặc, nhưng nếu anh ấy không thích tớ thì tớ chắc chắn sẽ không cho anh biết tớ thích anh.” Phó Sảng chống cằm nhìn hình bóng mình trong chén rượu.

“Nhưng nếu cậu thích một người mà không cho người ấy biết thì trong lòng cậu không thấy khó chịu ư?”

Phó Sảng ngẩng đầu nhìn cô: “Có lẽ tớ đã quen với chuyện đó rồi.”

Lưu Mẫn vò đầu than thở thay cô bạn đa tình của mình: “Chẳng phải cậu đã thích anh ta từ thời cấp 3 rồi sao?”

Phó Sảng nghĩ đi nghĩ lại rồi cuối cùng cô gật đầu: “Từ khi tớ biết cái gì là thích thì tớ đã bắt đầu thích anh ấy. Loại tín hiệu này xuất hiện trong đầu tớ hồi tớ học lớp một, hoặc có khi còn sớm hơn thế nữa.”

Lưu Mẫn không hề thấy ngạc nhiên với chuyện đó vì hồi cô còn học lớp một, ngày nào cô cũng muốn nắm tay bạn nam cùng bàn chỉ vì cô nghĩ bề ngoài bạn nam đó thật đáng yêu.

“Ít nhiều gì cậu cũng yêu gần mười năm rồi. Phó Sảng, cậu thật đáng sợ khi có thể yêu đơn phương một người đàn ông lâu như thế. Nếu đổi lại là tớ thì đã quẳng gánh từ lâu rồi!”

Dường như Phó Sảng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quẳng gánh, cô đã thề trong lòng mình nhất định sẽ khiến Trần Duy Lặc chạy theo sau lưng cô để anh nếm thử mùi vị của những gì mà cô đã trải qua.

Bây giờ Phó Sảng nhìn lại mới thấy chuyện đó thật nực cười. Nếu một người đã không có cảm giác gì với bạn thì dù bạn có trở thành gu của anh ta, đoán được ý của anh ta qua ánh mắt đi chăng nữa thì bạn cũng sẽ không bao giờ thu hút được anh ta. Vì từ đầu đến cuối, trong mắt anh ta, bạn chỉ là cô em gái của một người bạn đã quá quen thuộc với mình. Phó Sảng muốn thay đổi vị trí của mình trong lòng anh nhưng cuối cùng cô chỉ có thể dậm chân tại chỗ nhìn anh cùng người khác đi đến con đường mà cô luôn muốn vươn tới.



“Lưu Mẫn, cậu không hiểu đâu. Cảm giác mà tớ dành cho anh ấy như thể bẩm sinh nó đã hội tụ trong người tớ. Chỉ cần thấy anh ấy thì tớ sẽ thấy hạnh phúc, còn đến gần anh ấy thì tớ có thể vui vẻ cả ngày. Thời gian tớ với anh ấy ở cạnh nhau rất nhiều nhưng những lúc đó thì anh ấy chỉ xem tớ như em gái của Phó Hào. Chuyện đó tớ cũng chấp nhận vì nếu tớ không phải em gái của Phó Hào thì chắc có lẽ đến một cơ hội tới gần anh ấy tớ cũng không có.” Phó Sảng uống một ngụm rượu.

Cô tiếp tục nói: “Hồi tớ học lớp bảy, còn anh ấy học lớp chín, tớ biết anh ấy đã có thể thu hút rất nhiều cô gái ở trường bên cạnh đến xem mình chơi bóng rổ. Khi đó da mặt tớ dày nên tớ tranh đấu với mấy cô gái đứng ngay hàng đầu bằng cách hét Trần Duy Lặc và Phó Hào cố lên, đó cũng là giọng nói lớn nhất của tớ. Phó Hào bảo chỉ có lúc này tớ mới giống em của mình nhưng thật ra anh ấy thật ngu ngốc, tớ chỉ muốn cổ vũ cho mỗi Trần Duy Lặc mà thôi.”

Lưu Mẫn nghe xong thấy chua xót đến mức cô muốn bật cười nhưng cô vẫn kiên nhẫn lắng nghe Phó Sảng nói.

“Sau này anh ấy lên cấp ba, còn tớ tiếp tục ở lại đó học cấp hai. Mỗi ngày tớ đều trông lên lớp chín thật nhanh để được thi vào trường cấp ba và tiếp tục xem anh chơi bóng rổ. Sau đó tớ thi đậu vào trường cấp ba như ước nguyện của mình. Trước khi vào được đội cổ động viên, mỗi đêm tớ đều luyện xoạc chân ở nhà vì tớ sợ giáo viên nghĩ tớ không đủ tiêu chuẩn sẽ không cho tớ tham gia vào nhóm.”

Mỗi một giai đoạn mà Phó Sảng kể cô đều có thể nhớ lại bản thân mình của trước kia, một Phó Sảng luôn ngu ngốc và cố chấp thích Trần Duy Lặc.

“Trước khi học cấp ba, tớ cũng biết anh ấy yêu đương với ai đó. Thật ra anh ấy đã có biểu hiện này từ hồi học cấp hai nhưng hai người đã sớm bị chia rẽ bởi lời cầu nguyện của tớ. Sau khi lên cấp ba, tớ tưởng mình vẫn còn khả năng khiến anh thích tớ nhưng thật ra đó là tớ tự lừa dối chính mình. Tớ nhìn anh hẹn hò với hoa khôi trong trường. Mỗi ngày, bất cứ khi nào anh rảnh rỗi là bên cạnh anh chắn chắn sẽ xuất hiện bóng dáng của cô ấy. Khi đó Trần Duy Lặc học lớp mười hai, anh có một trận bóng rổ rất quan trọng nên Lâm Dao kia vì anh mà quay về đội cổ vũ luyện tập. Khi Lâm Dao đứng ở hàng đầu, tớ đã trông thấy ánh mắt Trần Duy Lặc nhìn cô ấy và đó là khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời tớ.”

Khi đó Lưu Mẫn cũng ở trong đội cổ vũ. Đúng là trong trường có rất nhiều học sinh nữ thích Trần Duy Lặc nhưng Lưu Mẫn nghĩ không có người nào lặng lẽ và cố chấp thích anh như Phó Sảng cả.

“Kể từ giây phút đó, tớ không dám cổ vũ cho Trần Duy Lặc trước mặt bất kỳ một ai vì tớ sợ lỡ mình không kìm được, tình cảm ấy và bị người khác hoặc Lâm Dao phát hiện thì về sau tớ chỉ có thể làm người xa lạ với Trần Duy Lặc. Thà tớ kiềm nén phần tình cảm này và tiếp tục làm em gái trong mắt anh ấy còn hơn là làm người xa lạ với anh.”

“Ngày anh ấy và Lâm Dao đi đến thành phố học đại học, trong lòng tớ thực sự rất đau khổ, hóa ra anh ấy thích Lâm Dao đến thế. Tớ cứ nghĩ mối tình đơn phương của mình sẽ kết thúc như vậy. Nhưng một ngày nọ, Phó Hào lỡ miệng nói cho tớ biết anh đã chia với Lâm Dao. Hôm đó rõ ràng trời đầy mây nhưng tớ lại thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào phòng mình và niềm hy vọng lại được thắp sáng. Vì vậy, tớ đã chăm chỉ học hành chỉ để ngày càng gần anh hơn.” Phó Sảng lẳng lặng trút ra bí mật mà mình đã chôn giấu thật lâu trong lòng như một bản nhạc êm đềm không có chút thăng trầm.

“Có lẽ bây giờ tớ đã biết cái gì gọi là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Lưu Mẫn, Trần Duy Lặc không thích tớ thì tớ làm gì cũng đều vô dụng thôi.”

Lưu Mẫn thấy cay đắng trong lòng, là bạn thân nhất của Phó Sảng nhưng ba năm nay cô ấy lại không nhận ra được điều gì thất thường. Cô ấy không biết đấy là do Phó Sảng giả vờ quá tốt hay là do cô ấy chậm chạp không nhận ra. Nếu cô ấy biết chuyện này sớm hơn một chút thì cô ấy nhất định sẽ tìm đủ mọi cách tẩy não cho Phó Sảng, tránh tình trạng cô đến bên anh ta rồi lại bị đả kích như ngày hôm nay.

“Phó Sảng, cậu hãy quên Trần Duy Lặc đi. Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh có nhiều trai đẹp như vậy thì cậu còn sợ không tìm được một người thay thế cho Trần Duy Lặc à? Bây giờ con trai đều rất giỏi trong việc hẹn hò và cưng chiều những cô gái mà mình thích đó. Cậu thích một người nhiều năm như vậy, cậu có từng nghĩ tới mình cũng được người khác thích không?” Lưu Mẫn thẳng thắn chia sẻ.

Phó Sảng từng nói cảm giác thích này bẩm sinh nó đã hội tụ trong người cô, nếu cô muốn nhổ nó tận gốc, phải cần có thời gian và dũng khí.

“Bình thường tớ không quan tâm đến chuyện ai sẽ thích mình.” Phó Sảng nói thật.

Lưu Mẫn đỡ trán, hồi còn học cấp ba, trong lớp hai người có rất nhiều chàng trai thích Phó Sảng nhưng khi đó cô ấy hoàn toàn không nhận ra chuyện này.

“Phó Sảng, thanh xuân không phải là thứ mà cậu nên dùng hết vào chuyện chờ đợi mà nó là lúc cậu nên bắt đầu yêu đương ai đó.”

Tuổi thanh xuân của một cô gái rất ngắn ngủi nhưng Phó Sảng đã không tiếc dùng nó để thích Trần Duy Lặc. Có lẽ là do cô quá mức cố chấp nên mới dẫn đến chuyện cô nhiều lần theo đuổi anh rồi lại thất bại ê chề.

Phó Sảng từng nghĩ trong lòng dù anh là hai ngọn núi thì cô vẫn muốn chiếm lấy. Nhưng khi cô kể ra mọi chuyện ở đây, cô dần dần hiểu được cố chấp để yêu sẽ không mang đến bất kỳ sự thay đổi nào.