Chương 15: Khó Chịu

Chuyện Trần Duy Lặc chưa từng có ý nghĩ khác với về mình đã giáng cho Phó Sảng một cú đau đớn. Mấy ngày liền, mỗi lần cô bắt gặp Trần Duy Lặc là lại ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng rồi việc gì đến cũng sẽ đến, giải đấu bóng rổ cấp tỉnh diễn ra ngay trước mắt Phó Sảng. Sau khi cô và đội cổ động viên trang điểm xong, mỗi người đều mặc một chiếc áo khoác mỏng và bắt đầu xếp hàng lên xe buýt.

Trên xe buýt, các thành viên đội bóng rổ đã ngồi vào vị trí của mình, họ đang lắng nghe huấn luyện viên dặn dò. Sau khi đội cổ động viên bước lên xe, huấn luyện viên ngừng nói rồi bảo các cô tự tìm chỗ ngồi cho mình.

Chu Giai Giai kéo Phó Sảng ngồi ở hàng ghế sau. Đang kiếm chỗ ngồi, Phó Sảng thấy Lục Dư đang vẫy tay với mình, bên cạnh anh ta là Trần Duy Lặc đang thản nhiên nhìn cô.

Mỗi khi thấy gương mặt của Trần Duy Lặc là cô lại nhớ đến câu đừng xen vào việc người khác của anh. Phó Sảng rút tay mình ra khỏi tay Chu Giai Giai rồi ngồi ở hàng ghế đầu kế bên huấn luyện viên.

Phó Sảng ngồi lẻ loi một mình. Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi thì bác tài xế mới bắt đầu lăn bánh.

Lục Dư lúng túng đặt tay xuống rồi gãi đầu mình: “Phó Sảng bị sao thế?”

Trần Duy Lặc cũng không hiểu tại sao cô lại như vậy.

Lục Dư nghĩ đi nghĩ lại, trước kia khi nhìn thấy hai người các cô thì mình luôn mở miệng chào hỏi, số lần nghiêm mặt cũng ít như hạt cát giữa hoang mạc. Lẽ nào trông mình kiêu ngạo quá nên cô mới không hiểu ý mình? Hay là do cô khó chịu trong người?

Lục Dư lấy điện thoại ra gửi tin Wechat cho Phó Sảng.

Phó Sảng đang tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi thì tai nghe đang phát nhạc của cô bỗng vang lên tiếng thông báo tin nhắn, Phó Sảng lấy điện thoại ra nhìn.

[Em khó chịu trong người à?]

Phó Sảng gãi trán rồi nhắn lại.

[Không phải ạ.]

Lục Dư từng đọc qua một bài viết nói rằng con gái nói có là không, nói không là có. Phó Sảng nói không phải vậy nhất định là có rồi.

Dựa vào tình huống này thì anh ta chắc chắn là Phó Sảng đang khó chịu trong người.

Lục Dư thì thầm với Trần Duy Lặc: “Mỗi khi Nghiêm Diệc Vân nhà mày bực dọc trong lòng thì mày dỗ cô ấy bằng cách nào?”



Trần Duy Lặc đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Lục Dư, anh lập tức mở mắt ra nhìn anh chàng.

Trần Duy Lặc nhếch mép chọc hắn: “Tao kêu cô ấy uống nhiều nước ấm.”

Lục Dư nghĩ đây là bẫy nhưng anh ta vẫn gửi nó cho Phó Sảng.

Phó Sảng đọc xong bèn lắc đầu rồi gửi lời cảm ơn Lục Dư. Sau đó cô mặc kệ anh ta.

Lục Dư nhìn câu cảm ơn bèn bắt đầu nghĩ ngợi, mình dây dưa với cô lâu như vậy nhưng vẫn chưa ngửa bài, có khi nào Phó Sảng đang thất vọng không? Nhưng rõ ràng là cô ấy cũng có ý với mình nên phải chăng Phó Sảng đang giận dỗi mình?

Lục Dư định hỏi Trần Duy Lặc làm sao dỗ con gái khi cô ấy dỗi thì Trần Duy Lặc đã bị huấn luyện viên gọi đi mất.

Trần Duy Lặc đi tới với cái áo khoác không cài. Khi lại gần, anh nhìn thấy Phó Sảng đang mặc một chiếc áo khoác có lông và đội mũ trên đầu. Trần Duy Lặc ngồi cạnh Phó Sảng rồi đặt tay lên đùi mình, lắng nghe huấn luyện viên nói chuyện.

Phó Sảng đang nhắm mắt lại nghe nhạc chợt cảm nhận được có ai đó ngồi bên cạnh mình, cô nâng mũ lên thì phát hiện đó là Trần Duy Lặc. Phó Sảng lập tức kéo mũ xuống rồi tăng âm lượng lên.

Huấn luyện viên đang bàn bạc kỹ lưỡng về những vấn đề trong lúc thi đấu với Trần Duy Lặc. Vì anh có tư duy nhanh nhẹn và khả năng ứng biến tốt nên huấn luyện viên yêu quý anh nhất trong đội.

Trần Duy Lặc đang lắng nghe huấn luyện mình nói chuyện thì bỗng nghe thấy tiếng nhạc ồn. Sau khi huấn luyện viên nói xong, anh quay đầu lại, thấy chiếc điện thoại trong tay Phó Sảng có cắm tai nghe.

Phó Sảng đang chìm đắm trong nhạc rock mà bỗng dưng âm lượng lại nhỏ đi một nửa. Cô ngước mắt lên, thấy chiếc tai nghe bên tai trái đã bị Trần Duy lặc cầm lấy.

Trần Duy Lặc nhìn vào đôi mắt trong veo của cô: “Em thấy khó chịu gì à?”

Phó Sảng nghĩ chắc anh đã thấy cuộc trò chuyện giữa cô và Lục Dư nên cô lắc đầu một cái. Rõ ràng từ đầu đến cuối cô không hề nói vậy.

Trần Duy Lặc đưa tai nghe cho cô: “Tiếng nhạc của em ồn quá, em giảm bớt âm lượng lại đi.”

Lực sát thương của câu ồn quá này chẳng kém gì câu đừng lo chuyện bao đồng của anh. Nhưng điều đó đã cho Phó Sảng biết ở trong mắt Trần Duy Lặc, hành vi bắt chó đi cày và làm ồn của cô là hoàn toàn không đúng. Phó Sảng nghĩ dường như cô chỉ thở thôi cũng làm anh khó chịu.

Cô kiềm nén sự bực dọc của mình, lấy lại tai nghe và giảm âm lượng xuống. Rồi Phó Sảng mặc kệ anh bằng cách quay đầu ngắm khung cảnh đường phố đang chuyển động ngoài cửa sổ.



Trần Duy Lặc cũng không hiểu nổi tâm trạng bây giờ của cô, lẽ nào là dì cả tới? Bộ nghe nhạc rock mỗi khi tâm trạng tồi tệ có thể làm mình phấn chấn lên sao? Lần đầu tiên anh thấy có người nghe nhạc rock mà mở hết âm lượng, lẽ nào cô không sợ lỗ tai mình bị điếc ư?

Nhà thi đấu nằm trong trung tâm thành phố Nam Kinh là nơi mà các trường đại diện cho các khu vực đang tiến vào trận chung kết.

Bên trong hội trường chật kín chỗ ngồi vì đa số đều là người thân và bạn bè của những đội đang thi đấu, trong tay ai cũng có những băng rôn lớn nhỏ.

Lúc Phó Sảng và đội cổ vũ của mình bước vào hội trường thì ở đó đã có một đội đang khởi động làm nóng người. Bầu không khí trong hội tường được đội cổ vũ đó dẫn dắt nên cực kỳ náo nhiệt và tưng bừng.

Giải đấu được chia thành năm ngày, có tám đội đã vào vòng chung kết được chia thành hai bảng thi đấu vòng tròn với nhau. Thời gian thi đấu của Học Viện giáo dục thể chất Nam Kinh là vào bốn giờ, cách giờ khai mạc chưa tới nửa tiếng.

Hai đội đầu tiên vừa kết thúc trận đấu nên đang đứng trong khu vực chờ đợi. Phó Sảng nhìn sang thì thấy huấn luyện viên của trường mình đang chào hỏi huấn luyện viên của đối phương. Hình như các cầu thủ hai đội cũng quen biết nhau vì không cảm nhận được bầu không khí thù địch giữa mọi người.

Đội cổ vũ đã làm nóng tại hội trường trước đó là đội cổ vũ của trường đại học Sư phạm Nam Kinh. Sau khi họ kết thúc buổi làm nóng thì chỉ còn mười phút nữa là khai mạc giải đấu, Hoàng Nhiên đi đến chỗ nhân viên vỗ tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy.

Trong trận đấu bóng rổ, trước khi các cầu thủ ra sân thì đội cổ động viên sẽ trở thành tâm điểm chú ý nhất trên sân bóng. Vì sự hiện diện của các cô có thể cổ vũ cho trận đấu, nhưng vai trò lớn nhất đó là ngăn không cho trận đấu bóng rổ bị thiếu sự “cháy bỏng”.

Ngoài các cầu thủ và đội cổ động viên, những khán giả ngồi trên khán đài đều mặc áo khoác ngoài có lông. Khoảnh khắc Phó Sảng cởϊ áσ khoác của mình ra, tóc gáy cô dựng đứng lên, Phó Sảng sờ thử, rồi đuổi theo đội ngũ đang chạy đến giữa sân.

Vì cuộc thi đấu này mà Hoàng Nhiên đã biên đạo vài điệu nhảy mới. Lúc ra sân, cô cầm quả bóng rổ trên tay, xoay nó giữa những đầu ngón tay mình. Động tác xoay bóng lạ mắt đã thu hút được đông đảo khán giả trên khán đài, rất nhiều tiếng huýt sáo vang lên. Phó Sảng hướng lên khán đài thì thấy đó là đám bạn bè có năng lực biểu diễn xuất sắc của Học Viện giáo dục thể chất Nam Kinh.

Sau khi ném quả bóng lên trên, Hoàng Nhiên uyển chuyển xoay một vòng rồi người kế tiếp lăn quả bóng đó lên lưng mình. Từng người một tiếp sức như vậy khiến quả bóng trông như có chân đang leo lên những mỏm đá nhấp nhô trên vai các cổ động viên.

Sau khi Phó Sảng nhận được quả bóng, cô ném nó lên và đợi khi quả bóng rơi xuống sẽ tự động lăn từ đầu ngón tay bên này, dọc theo xương vai đến đầu ngón tay bên kia, rồi ôm lấy quả bóng. Sau đó Phó Sảng chạy đến rổ, nhảy lên một cái, ném quả bóng chính xác vào rổ.

Khán giả vỗ tay ồ ạt. Màn biểu diễn kết thúc, các cổ động viên hợp lại thành một đội ngũ trên sân. Lúc tiếng nhạc bất ngờ thay đổi, các cô rút dải ruy băng từ bên hông ra, quấn trên cổ tay mình rồi bắt đầu đổi vũ đạo bằng cách thêm vào những cú đá cao. Nhất thời, giữa trung tâʍ ɦội trường chỉ có những đôi chân dài và dải ruy băng đang bay trên không trung.

Bấy giờ là lúc các cầu thủ của Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh và trường đại học Sư phạm Nam Kinh chuẩn bị vào sân. Ở lối vào, Trần Duy Lặc nghiêng người xem đội cổ động viên trẻ trung trên sân rồi ánh mắt anh tập trung nhìn Phó Sảng. Trước đó, anh đã rất bất ngờkhi cô thành công ném trái bóng vào rổ. Bây giờ anh lại thấy cô xoay người nhảy cực kỳ sôi động, hoàn toàn khác với vẻ cau có khi nãy.

Lục Dư đột nhiên nghiêng người khoác tay lên vai Trần Duy Lặc, anh ta liếʍ môi nhìn chằm chằm một phía: “Trần Duy Lặc, khi nào chúng ta thắng trận chung kết này, tao sẽ bắt đầu theo đuổi Phó Sảng.”

Trần Duy Lặc nhích vai đẩy cánh tay Lục Dư, anh đưa mắt nhìn về phía trung tâm sân đấu. Phó Sảng chạy về phía cuối đội, làn váy cô tung bay trông đẹp đến hút hồn.