Chương 11

Bạn, bạn trai, chỉ chênh lệch một chữ, chữ đó đã bị lặng lẽ xóa khỏi não của Chu Ảnh Dương.

Nhưng lời tỏ tình vừa rồi đã làm cạn kiệt toàn bộ tế bào yêu đương còn sót lại trong Chu Ảnh Dương.

Sau đó cậu nên làm gì nhỉ, kịch bản của Chu Ảnh Dương chỉ viết đến bước thành công trong việc tỏ tình, bước tiếp theo cậu vẫn chưa từng diễn tập trong đầu.

"Đúng rồi, hoa hồng." Chu Ảnh Dương đưa Trần Mỹ bó hoa, mắt long lanh nói: "Làm bạn cũng có thể nhận hoa mà, phải không?"

Trần Mỹ gật đầu, lấy ra một đóa hoa hồng từ trong bó hoa rồi nói: "Chỉ cần một bông thôi, cám ơn cậu."

"Không có gì, miễn là anh thích là được."

Hai người nhìn nhau, im lặng không biết phải làm gì tiếp theo, Chu Ảnh Dương muốn mời Trần Mỹ vào nhà mình ngồi chơi, nhưng cậu không cần phải suy nghĩ cũng biết mình nhất định sẽ bị từ chối.

Trần Mỹ muốn rời đi, nhưng thấy Chu Ảnh Dương có vẻ như muốn giữ chân mình, anh cũng không biết lúc này mình có nên lên tiếng hay không.

Vì vậy, Trần Mỹ uyển chuyển nói: "Đã khá muộn rồi."

Chu Ảnh Dương lập tức nói tiếp: "Vậy, tôi đưa anh xuống lầu..."

"Không cần làm phiền cậu, tôi có thể tự mình đi xuống, cậu nên nghỉ ngơi sớm đi."

"Một người bạn cũng có thể đưa anh xuống lầu." Chu Ảnh Dương kiên quyết nói, thực ra cậu còn muốn đưa Trần Mỹ về tận nhà.

Trần Mỹ không phản bác, hai người nhìn nhau cười khúc khích.

Chu Ảnh Dương lập tức cúi đầu xuống thay giày, lúc này cậu mới nhận ra mình đang mặc bộ vest lịch sự, nhưng dưới chân lại đi dép lông mềm mại.

Cậu lén liếc nhìn Trần Mỹ, thấy anh dường như cũng không chú ý, nên mới thở phào nhẹ nhõm.

"Gâu - Gâu gâu!"

Lúc Chu Ảnh Dương chuẩn bị đóng cửa, bên trong căn hộ bỗng vang lên tiếng chó sủa ầm ĩ, Trần Mỹ ngạc nhiên quay đầu lại, Chu Ảnh Dương nghe thấy tiếng động, mới nhớ ra mình còn có một con chó.

Thường thì lúc này là giờ Chu Ảnh Dương đi dắt chó đi dạo, hôm nay vì chờ đợi sự xuất hiện của Trần Mỹ nên cậu đã trì hoãn rất lâu, cậu sợ con chó làm chuyện xấu xa, nên nhốt nó trong phòng sách, đồng thời chuẩn bị sẵn một đống đồ ăn vặt và đồ chơi cho nó.

Bây giờ có lẽ nghe thấy tiếng đóng cửa, nó không thể nhịn được mà nhắc nhở Chu Ảnh Dương đừng quên nó khi có "bạn trai".

"À, hừm..." Chu Ảnh Dương gãi gãi mũi, nói với Trần Mỹ: "Tôi nuôi một con chó, nó bị nhốt trong phòng cả ngày rồi, nhân tiện tôi có thể đi dắt nó đi dạo không?"

Cậu sợ Trần Mỹ không thích thú cưng nên cẩn thận hỏi.

"Tất nhiên là được rồi." Trần Mỹ rất thích thú cưng, nhà anh nuôi một con mèo, nên nói: "Đừng để nó bị nhốt quá lâu như thế."

"Thật tuyệt quá, tôi mang nó ra, anh chờ tôi một chút nhé."

Chu Ảnh Dương rất vui vẻ, mỹ nhân không ghét chó cũng không dị ứng lông thú cưng, như vậy sau này cậu và anh ấy ở bên nhau sẽ không phải gửi con chó đến ruộng rau của nhà bà ngoại ở nông thôn.

Con chó Shiba Inu bị nhốt trong căn phòng sách nhỏ hẹp cuối cùng cũng được thả ra. Nó đi ngang qua Chu Ảnh Dương, giả vờ vô tình dẫm lên chân cậu một cái.

Chu Ảnh Dương không để ý đến hành động đểu cáng của con chó nhỏ này, cầm dây dắt chó quàng qua cổ nó rồi dẫn ra ngoài.

"Gâu gâu gâu!"

Đi được hai bước, Shiba Inu liền ngửi thấy mùi mì, chạy đến quầy đặt ở cửa, dùng hai chân sau đứng thẳng dậy vươn cổ lên để với, nhưng chân nó quá ngắn, cào đất cũng không chạm được chút nào, Chu Ảnh Dương cảm thấy xấu hổ vì đã nuôi con chó không ra gì. Cậu kéo dây kéo nó ra khỏi cửa.

"Úi, con chó nhà cậu cũng có lông màu cam à." Trần Mỹ gồi xổm xuống nói với Chu Ảnh Dương: "Tôi có thể vuốt ve nó được không?"

"Được, chạm vào được, nó không cắn đâu."

Chó của Chu Ảnh Dương chỉ biết cắn ghế sô pha ở nhà, là một con chó điển hình hay làm loạn trong chuồng nhưng ra ngoài thì đi dạo quanh chủ vì sợ bị bắt nạt, rất hèn nhát.

Trần Mỹ đưa tay, vuốt ve đầu Shiba Inu hai cái, rồi bóp nhẹ đôi tai hếch lên của nó, ngẩng đầu nhìn Chu Ảnh Dương rồi mỉm cười nói: "Nhà tôi nuôi một con mèo màu cam tên Kim Bảo, nó cũng có màu lông giống đứa này, nó tên gì vậy?"

Chu Ảnh Dương nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn của Trần Mỹ khi anh ngước đầu lên, y như thiên nga trong truyện cổ tích, từ góc độ này, cậu vừa đúng có thể thấy xương quai xanh hơi nhô ra của Trần Mỹ.

Chu Ảnh Dương không tự chủ được hơi quay đi, nắm chặt mũi sợ lại bị chảy máu cam lẫn nữa, nhẹ giọng nói: "À, con chó này, con chó này, tên...tên là Chiêu Tài."

Shiba Inu trợn mắt ngạc nhiên nhìn cha mình, khó hiểu tại sao vừa ra khỏi cửa đã đổi tên cho nó.

Thật ra Chu Ảnh Dương chưa bao giờ đặt cho nó một cái tên chính thức, khi tức giận gọi nó là con chó ngu ngốc, vui vẻ thì gọi nó là con trai.

"Chiêu Tài à? Rất hợp với Kim Bảo đấy."

Trần Mỹ mỉm cười, vuốt ve cằm Shiba Inu, khiến nó thả lỏng nằm xuống, để lộ ra bụng lông mềm mại.

Chu Ảnh Dương nhìn ngón tay thon dài của mỹ nhân luồn qua lớp lông của con chó ngu ngốc, nó kêu lên thích thú khiến cậu không khỏi ghen tị.

Hay là nên vứt nó vào ruộng rau của bà ngoại thôi, Chu Ảnh Dương thầm nghĩ.