Chương 9

Trần Mỹ không thể cưỡng lại giọng điệu nũng nịu này, không khỏi cười khúc khích: "Được rồi, cậu gửi địa chỉ cho tôi, bếp lò vẫn chưa tắt, tôi nấu xong sẽ mang qua ngay."

"Thật sao! Tuyệt quá! Cảm ơn mỹ nhân!" Chu Ảnh Dương hết sức phấn khích, suýt nhảy dựng lên, cậu muốn gửi địa chỉ cho Trần Mỹ ngay lập tức, nhưng lại hơi ngại ngùng không muốn cúp máy cuộc gọi đầu tiên này với Trần Mỹ, lúng túng nói: "Nếu gửi tin nhắn thì có phải cúp máy không?"

Chu Ảnh Dương nói xong mới nhận ra câu hỏi của mình ngu ngốc thế nào, xấu hổ nói: "À, ý tôi là tôi cúp máy đây, gặp lại sau!"

Mặc dù người ở đầu bên kia điện thoại nói sẽ cúp điện thoại, nhưng Trần Mỹ thấy cuộc gọi trong tay vẫn sáng lên, Trần Mỹ chủ động nói: "Được rồi, vậy tôi cúp máy đây."

Trần Mỹ tiếp tục dọn dẹp sạch sẽ rác trong cửa hàng, sau đó vào bếp, nhanh tay nấu một phần mì. Trong tủ lạnh còn ít rau ăn kèm và thịt, Trần Mỹ cho tất cả vào nồi.

Anh cúi đầu nấu ăn và suy nghĩ về người kia, tò mò không biết là ai, trông như thế nào. Trần Mỹ cảm thấy cậu ấy hẳn rất thú vị, có lẽ là một chàng trai trẻ dễ thương.

Trần Mỹ biết tính cách mình quá hiền lành, thậm chí hơi thiếu động lực nên anh thích gặp những người có tính tình tươi sáng.

Trước đây, hàng xóm đã sắp xếp đối tượng mai mối cho Trần Mỹ, anh cũng đi gặp mấy cô gái, nhưng đó đều là những cô gái thời thượng ở đô thị, họ yêu cầu Trần Mỹ phải mở cửa hàng ở khu phố sầm uất, mua căn hộ cao cấp và xe sang.

Trần Mỹ có thể làm được những điều đó, nhưng anh lại không muốn. Bởi vì Trần Mỹ không nỡ rời con phố cũ này, cảm thấy khó mà ở bên những cô gái thực dụng và có năng lực ấy.

Trần Mỹ nghĩ, nếu không gặp được người phù hợp, anh sẽ già đi cùng con phố này.

Hơi nóng bốc lên, nước dùng thịt thơm lừng tràn đầy trên mì dai mềm, rắc thêm hành lá, khiến người ta thòm thèm.

"Cạch!"

Trần Mỹ tắt bếp, kiểm tra kỹ điện và ống ga rồi cầm hộp mang đi, lên xe máy điện đi tới địa chỉ trên điện thoại.

Mười mấy phút sau, Trần Mỹ tới cổng khu chung cư cao cấp. Do là tòa nhà sang trọng nên an ninh rất nghiêm ngặt, nhưng họ dường như đã được báo trước, hỏi tên Trần Mỹ xong liền mở cổng cho anh vào.

Ở lối vào của khu chung cư có cây bạch quả khổng lồ, lá vàng óng ánh dưới ánh đèn vàng cam, những chiếc lá hình quạt trông giống như những cô gái đang múa đang vén váy lên, nhấp nhô theo gió, tạo nên bức tranh đẹp đẽ và dễ thương.

Sau khi Trần Mỹ âm thầm ngưỡng mộ, anh bước vào tòa chung cư, nhấn thang máy, lại nhìn xuống chiếc hộp mang đi trong tay.

Lúc này ăn mì hẳn ngon tuyệt, do mang đi xa nên lúc nấu Trần Mỹ hạ lửa để trên đường mì sẽ ngấm nước thêm.

Anh cười nhẹ, có lẽ vì cuộc sống quá tẻ nhạt, nên chỉ vì tính đúng thời gian, Trần Mỹ đã vui mừng cười khúc khích.

"Đinh đong, đinh đong!"

Trần Mỹ bấm chuông cửa, chờ chủ nhân của món mì nước được thưởng thức món ăn thơm ngon.

"Ừm, không có nhà à? Hay là mình tìm nhầm chỗ rồi." Trần Mỹ lẩm bẩm, vì nửa phút trôi qua mà bên trong vẫn im lìm.

Anh nhìn lại số nhà, đối chiếu với địa chỉ trong tin nhắn, chắc chắn là căn hộ này. Nghĩ đến việc bảo vệ vừa cho phép mình vào, không giống như chủ hộ tạm thời đi ra ngoài, Trần Mỹ nhấn chuông cửa thêm lần nữa.

Sau một phút nữa, vẫn không có phản ứng, Trần Mỹ nhìn mì sắp quá chín, quyết định nếu mười giây nữa không có động tĩnh sẽ gọi lại.

"Kẹt…"

Đếm ngược đến 1 thì cửa bất ngờ mở ra.

Trần Mỹ ngước lên, thấy một người đàn ông đẹp trai trong bộ vest sạch sẽ, đeo cà vạt trong nhà lúc nửa đêm. Trần Mỹ có trí nhớ tốt, nhớ ra cậu ấy là sếp của Triệu Kiệt. Nhưng anh không thể nào liên hệ giữa người này với giọng nói trẻ con trong điện thoại vừa nãy.

Anh do dự hỏi: "Xin hỏi, cậu có phải là Chu tiên sinh đặt mì nước không ạ?"

"Hả?"

Đôi mắt Chu Ảnh Dương thoáng buồn, nụ cười trên môi cũng hạ xuống. Giọng cậu ảm đạm: "Anh... Sao anh có thể nhanh chóng quên tôi như vậy!"

Nghe Trần Mỹ hỏi vậy, Chu Ảnh Dương tưởng anh đã quên mình, trái tim đau buồn và thất vọng. Bởi vì sự xuất hiện của Trần Mỹ, Chu Ảnh Dương đã mất ngủ mấy đêm, ngay cả khi ngủ cũng mơ thấy anh.

Nghe giọng điệu của Chu tiên sinh có vẻ oán trách mình phụ tình, Trần Mỹ bất đắc dĩ nói: "Tôi không quên cậu, chỉ là... à, cuộc gọi lúc nãy cũng do cậu gọi?"

Chu Ảnh Dương nhớ lại tình huống xấu hổ lúc nãy, mím môi ngượng ngùng. Cậu lấy từ góc tường một bó hoa hồng nở rộ, đưa ra trước mặt Trần Mỹ.

Trần Mỹ sững người, khi anh giao đồ ăn chỉ nhận được túi rác mà khách đặt hàng nhờ vứt bỏ giùm chứ chưa từng thấy ai tặng hoa nên chậm chạp không phản ứng, hỏi: "Đây là... tặng tôi à?"

Nếu nhớ không nhầm thì hoa hồng có ngụ ý tình yêu, không thể tặng lung tung cho người khác, cho dù để bày tỏ lòng biết ơn cũng không cần tặng hoa hồng, huống hồ là một bó hoa lớn như vậy.

"Ừ, tặng anh đấy.

“Vì tôi yêu anh, mỹ nhân, anh có thể chấp nhận lời tỏ tình của tôi không!" Chu Ảnh Dương khẳng định nói thẳng.

"..."

"..."

Hai người nhìn nhau, Trần Mỹ nghiêng đầu, chỉ vào chính mình rồi ngơ ngác: "Thích tôi à? Chu tiên sinh, nhưng... tôi là nam mà?"