Chương 1: Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về

Tuy mới sáng sớm, nhưng trời vẫn oi bức khó chịu, trong một con đường gần trường Nhất Trung của thành phố đầy rẫy những quầy bán đồ ăn sáng, hơi nóng bốc lên nghi ngút, nhiều học sinh mặc đồng phục xanh trắng đi lại bên trong, tràn đầy sức sống.

Trong con hẻm nhỏ, Mộ Bạch Dung tựa vào những vết loang lổ trên tường, mắt rũ xuống, ánh mặt trời sáng chói bao trùm ngõ nhỏ, chiếu xuống đôi giày thể thao của cô, trắng đến phát sáng.

Cô thu chân đang đạp lên bức tường phía sau, cọ mất một lớp bụi, bàn tay nhỏ bé trắng nõn đặt ở một bên, ngón tay kẹp điếu thuốc lá nhỏ dài, khói thuốc bay lên, tạo thành làn khói xanh nhẹ nhàng lượn lờ trên không, khi cháy xong chỉ còn lại tro tàn phía dưới.

Đang đứng trước cổng trường học là vài người của hội học sinh, hôm nay là thứ hai, bọn họ canh ở đây để kiểm tra các em học sinh lớp dưới, xem có quên nội quy trường học hay không.

Bọn họ đều cầm vở, người chịu trách nhiệm ghi chép, người thì có nhiệm vụ quan sát những học sinh đang tiến vào, phân công rõ ràng.

Dẫn đầu là hội trưởng Thẩm Trường Lâm, anh đứng thẳng tắp, bút trong tay ghi chép vào chỗ trống trên giấy, khuôn mặt trắng nõn góc cạnh rõ ràng, đôi mắt hẹp dài, tròng mắt đen láy đầy lạnh nhạt.

Xuyên qua hàng nghìn học sinh đồng phục xanh trắng bất tận, chỉ vừa liếc nhìn, ánh mắt Thẩm Trường Lâm đã khóa chặt vào người Mộ Bạch Dung.

Khuôn mặt cô xinh đẹp, mái tóc nâu xoăn dài phủ trên vai, cổ áo sơ mi mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, váy đồng phục ngắn hơn nữ sinh khác rất nhiều, kéo tận đến đùi, lỗ tai bên trái đeo tai nghe, trong miệng ngậm một que kẹo mút.

"Mộ Bạch Dung!"

Phía sau, Dư Thi cao giọng nhìn về Mộ Bạch Dung thét lên.

Thẩm Trường Lâm thấy Mộ Bạch Dung nhìn lại, đôi môi vẽ lên nụ cười nhạt đi tới.

Cô dừng lại trước mặt anh, lấy kẹo que trong miệng ra, trên mặt mang nụ cười, nốt ruồi dưới mắt trái đang lóe sáng.

"Hội trưởng Thẩm, chào buổi sáng."

Ánh mắt Thẩm Trường Lâm dừng lại trên đôi môi đỏ mọng nước của cô, anh biết rõ đôi môi này ngọt mềm ra sao, hôm qua anh mới được nếm thử.

Dư Thi ghi chú Mộ Bạch Dung vào sổ tay, "Nơ cậu đâu? Cậu sắp bị trừ hết điểm rồi."

Sau đó cô nàng nhìn vào tai nghe của cô, "Cậu đang nghe cái gì?"

"Tiếng Anh."

Dư Thi không tin cô đang nghe từ đơn tiếng Anh.

Mộ Bạch Dung gỡ tai nghe xuống, không nói một lời đưa cho Thẩm Trường Lâm.

Thẩm Trường Lâm nhận lấy, đầu ngón tay hơi nóng, anh đeo vào lỗ tai để nghe, tiếng người đàn ông hát Heavy Metal Rock bằng tiếng Anh rõ nét truyền ra, gõ lên nhịp tim của tim anh.

"Hội trưởng?"

Dư Thi dò xét nhìn anh, Thẩm Trường Lâm rũ mắt, trả tai nghe lại cho Mộ Bạch Dung.

"Là tiếng Anh."

Dư Thi bĩu môi, không nói gì nữa.

"Tôi nghe một chút."

Tây Cương bên cạnh vừa định nhận lấy tai nghe Thẩm Trường Lâm đưa ra, đã bị Mộ Bạch Dung tay mắt lanh lẹ đoạt lấy.

Mộ Bạch Dung dùng hai ba bước kéo dài khoảng cách, quay lại nhìn về phía Thẩm Trường Lâm vẫy vẫy tay.

Thẩm Trường Lâm mím môi nhìn cô hòa vào đoàn người, tiến vào giảng đường, ánh mặt trời vàng óng ánh đuổi theo cô, phác họa dáng người uyển chuyển của thiếu nữ, bỗng nhiên anh nhớ tới giấc mộng xuân đêm qua.

————

Phố Vệ Án là một quảng trường cũ, ban ngày đường phố trống rỗng, nhưng ban đêm lại tràn ngập sắc màu lập lòe, người xe không phân biệt, có vẻ chen chúc.

Thẩm Trường Lâm từ lớp học bổ túc về nhà, phải đi qua phố Vệ Án.

Ánh hoàng hôn buông xuống, anh lại dừng ở dưới đèn đường lần nữa, chỉ vì thiếu nữ ăn mặc mát mẻ ở đối diện đang đưa lưng về phía anh.

Cô có mái tóc xoăn màu hạt dẻ được buộc lỏng sau gáy, váy dây màu đỏ bao trọn dáng người lòi lõm quyến rũ, dưới váy là hai chân thon dài thẳng tắp, cô hơi hơi nghiêng đầu, không biết nhìn nơi nào, khoanh tay trước ngực, có vẻ buồn chán.

Chỉ là bóng dáng, nhưng Thẩm Trường Lâm vẫn có thể nhận ra cô là Mộ Bạch Dung.

Móng tay Mộ Bạch Dung sơn màu đỏ anh đào rực rỡ lung linh, càng làm nổi bật lên da thịt trắng nõn của cô, ngón tay mảnh khảnh kẹp điếu thuốc, cô hít sâu một hơi rồi thở hắt ra, ấn đầu mẩu thuốc lá vào tấm quảng cáo trên tường, rồi tiện tay ném vào thùng rác, xoay người đi vào quán bar.

Thẩm Trường Lâm biết mình nên rời đi, thân là học sinh cấp 3, anh cần phải trở về ôn tập, nhưng không biết vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, ánh mắt anh lại thường xuyên dừng ở trên người cô, không kiềm chế được mà để ý đến cô.

Vậy nên khi màn đêm buông xuống, bảng hiệu đèn quảng cáo sáng lên, côn trùng bay tứ tán dưới ánh đèn đường màu vàng cam, người qua đường tới tới lui lui, dòng xe cộ qua lại không dứt, anh vẫn ngồi trên băng ghế, chờ đợi Mộ Bạch Dung xuất hiện.

Thẩm Trường Lâm nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp Mộ Bạch Dung, đó là một buổi chiều năm lớp 11, cũng oi bức như lúc này, khi anh cầm sách ghi chép đến văn phòng chủ nhiệm, thì nhìn thấy cô chuyển trường đến đây.

Mái tóc đen dài được Mộ Bạch Dung buộc lên gọn gàng, dưới mái bằng là đôi mắt hơi rũ xuống, tại đuôi mắt có nối ruồi lệ, môi hồng mím chặt, khuôn mặt trắng ngần mĩ lệ.

Xinh đẹp lại ngoan ngoãn, là ấn tượng ban đầu của anh về cô.

Mà bên cạnh cô là người phụ nữ ăn mặc tây trang khéo léo, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, cũng không thể che được nếp nhăn nơi khóe mắt, trong lúc giơ tay nhấc chân không khỏi lộ ra vẻ tao nhã.

Thẩm Trường Lâm buông sách ghi chép, nghiêng mắt nhìn cô.

Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của anh, thiếu nữ điềm tĩnh ngước mắt nhìn sang.

Buổi chiều ánh mặt trời chói chang, gió khô hanh thổi qua, đôi mắt thiếu nữ cong lên phản chiếu rõ hình dáng mùa hè.

“Xoảng!”

Tiếng chai bia vỡ vụn cắt đứt hồi ức của Thẩm Trường Lâm, anh đứng dậy nhìn lại, trước cửa quán bar xuất hiện một thân ảnh màu đỏ, hai người đàn ông mặc tây trang đi giày da nâng cô ra ngoài.

Mộ Bạch Dung đạp giày cao gót, giãy dụa, tay tránh không thoát liền uốn gối đá vào đùi người đàn ông bên trái, rồi đập chiếc túi da cứng đầy tua rua vào mặt người đàn ông bên phải.

Hai người đàn ông đau đớn, buông lỏng tay kêu rên một tiếng, người ôm chân người ôm mặt, ầm ĩ kêu đau.

Mộ Bạch Dung mất đi trọng tâm, lảo đảo hai bước, ngay sau đó cô rơi vào một cái ôm ấm áp.

Mùi rượu pha trộn mùi nước hoa tươi mát xông vào mũi, Thẩm Trường Lâm đỡ cô đứng vững.

Ánh mắt Mộ Bạch Dung mê ly, hai tay bám vào bả vai anh, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn thẳng vào anh, một lát sau dường như thấy rõ anh là ai, cô cười khẽ một tiếng.

“Hội trưởng, cậu cũng tới đây chơi sao?”

Thẩm Trường Lâm lắc đầu, kéo bàn tay không ngừng vờn quanh hông anh xuống, rồi hỏi: “Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”

Mộ Bạch Dung bĩu môi, sau đó lại cười, chỉ về một hướng, “Chỗ đó!”

Thẩm Trường Lâm đỡ cô, tránh đi mảnh vụn thủy tinh trên mặt đất, đi về phía cô chỉ, cũng mặc kệ hai người đang mắng chửi phía sau.

Người đến người đi, cảnh tượng như vậy vẫn luôn xảy ra, huống chi là ở cái phố Vệ Án cá rắn lẫn lộn, mọi người không lấy làm lạ.

Đèn hành lang lờ mờ, miễn cưỡng chiếu sáng đường đi dưới chân.

Thẩm Trường Lâm gần như là nửa khiêng Mộ Bạch Dung đến nhà cô, bốn tầng cầu thang làm anh mồ hôi ướt đẫm.

“Cốc, cốc, cốc.”

Anh giơ tay gõ vài cái, tiếng đập cửa vọng trên hành lang vắng vẻ, đợi một lúc cũng không có ai mở cửa.

“À, chìa khóa.”

Mộ Bạch Dung chống người dậy, dựa vào bàn bên cạnh cửa, đưa túi qua.

Thẩm Trường Lâm nhận lấy, tìm ra chìa khóa mở cửa, căn phòng tối đen như mực.

Anh tìm kiếm chỗ bật đèn, sau đó đỡ Mộ Bạch Dung đi vào căn phòng duy nhất có mở cửa trong nhà.

Mộ Bạch Dung ôm lấy bả vai anh, phủ trên người anh, mềm mại không xương, trong nháy mắt nằm xuống giường, cô còn dùng sức kéo Thẩm Trường Lâm đang muốn đứng lên.

Thẩm Trường Lâm không đề phòng, ngã xuống trên người cô, xúc cảm mềm mại khiến anh kinh hãi muốn chạy trốn, anh luống cuống tay chân đứng dậy, lại bị thiếu nữ dưới thân vòng tay qua cổ.

Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa sổ mở rộng chiếu vào phòng tạo nên một mảnh mông lung, môi thiếu nữ kiều diễm ướŧ áŧ như cánh hoa hồng gợi lên ý cười, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt tựa hoa anh túc mỹ lệ say lòng người, hơi thở ngọt thanh mát quanh quẩn trước mặt, nóng ướt mang theo mùi vị dâu tây hôn lên môi anh.

Anh nghe thấy tim mình đập như nổi trống, tiết tấu rối loạn.

Hai đôi môi cọ xát gợi lên du͙© vọиɠ nóng bỏng, mắt thiếu nữ nhắm chặt, hàng mi cong vυ"t hơi hơi rung động, hình thành bóng mờ dưới mí mắt, da thịt trắng nõn lộ ra màu hồng.

Đầu óc Thẩm Trường Lâm trống rỗng trong nháy mắt, anh chỉ cảm thấy vị ngọt trên đầu lưỡi, khi lấy lại tinh thần, cô đã cạy mở khớp hàm anh, lưỡi mềm mại linh hoạt đảo qua, cuối cùng quấn lấy đầu lưỡi của anh dây dưa một chỗ.

Anh cảm thấy cô đúng là đóa hoa anh túc, xinh đẹp quyến rũ, toát ra một mùi hương làm anh hưng phấn, hương vị sung sướиɠ, cám dỗ trí mạng khiến anh cả đời không thể tự thoát ra được.

“Ring, ring.”

Điện thoại trong túi Thẩm Trường Lâm vang lên, đánh thức thần trí đang dần trầm luân của anh, anh bỗng nhiên bật dậy, lui về phía sau vài bước thẳng đến khi đụng vào tủ quần áo mới dừng lại.

Anh thở hổn hển lấy điện thoại không ngừng rung động trong túi quần ra, nhìn màn hình mới nghe máy.

“Mẹ?”