Chương 8

Độc Nhãn Long quay lại, ánh mắt lạnh lẽo khiến tên lính run lên, vội cúi đầu.

Tên lính gác nhặt dao lúc nãy liền vội vàng hòa giải: "Sếp, ý của hắn là, nếu chẳng may gϊếŧ chết nó thật, sau này sếp sẽ không có gì để chơi nữa."

Sắc mặt Độc Nhãn Long dịu lại đôi chút, nhưng hắn vẫn thở dài, nói: "Thật mất hứng, thôi được, hôm nay tạm dừng ở đây, đưa nó về chỗ cũ."

"Rõ, thưa sếp!" tên lính gác cúi đầu, cởi dây trói cho Lư Khải.

Sau khi đưa cậu bé đến một phòng giam vắng người, tên lính gác ném cậu vào như ném một món rác rưởi. Cú va chạm mạnh làm rách toạc vết thương trên người Lư Khải, khiến cậu đau đớn đến tận xương tủy.

Một lúc lâu sau, Lư Khải mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơn đói khát lại hành hạ cậu đến chết đi sống lại. Cậu chỉ còn đủ sức dùng tay trái còn lại để nắm lấy cánh tay phải, nhắm miệng vào vết thương để hứng lấy những giọt máu cuối cùng chảy ra.

Khi máu không còn chảy nữa, cậu xé một dải vải từ chiếc áo rách nát của mình, buộc chặt cánh tay phải, rồi đưa nó lên miệng, mang theo ý chí sống còn và lòng căm hận, cắn mạnh.

Theo từng tiếng nhai nuốt, cánh tay phải của Lư Khải chỉ còn trơ lại bộ xương trắng, và cậu cuối cùng cũng ngất lịm.

Đã hai năm kể từ khi Lư Khải bị đưa đến kho hàng số 5 của nhà máy bột mì. Trong suốt hai năm đó, cậu đã chịu đựng đủ loại tra tấn và chứng kiến sự tàn nhẫn, tội ác của thế giới này.

Nỗi đau mà những đứa trẻ bị bắt làm nô ɭệ phải trải qua là điều không ai có thể tưởng tượng được.

Công việc vận chuyển hàng hóa trong kho là công việc nhẹ nhàng nhất trong nhà máy, và ban quản lý đã "nhân đạo" giao việc này cho những đứa trẻ. Nhưng công việc "nhẹ nhàng" ấy thực sự là một gánh nặng khủng khϊếp đối với những đứa trẻ chưa đầy mười tuổi.

Huống hồ, ai đã đến đây thì mỗi ngày đều phải làm việc 18 giờ, mà chỉ được ăn ba mẩu bánh mì mà đến chó cũng không thèm.

Trong hoàn cảnh như vậy, sự mệt mỏi, đói khát và bệnh tật luôn bám riết lấy mọi người. Nhưng bất kỳ ai, dù vì lý do gì, chỉ cần mất khả năng làm việc thì sẽ bị xử lý ngay lập tức, không chút thương tiếc.

Cái chết ở đây là chuyện thường ngày, mỗi ngày chết vài người cũng là bình thường, không ai ở đây có thể sống sót qua nửa năm.

Nhất là từ khi Độc Nhãn Long trở thành người phụ trách kho hàng số 5, tỷ lệ tử vong tăng vọt, nếu một ngày không có ai chết thì mới là chuyện lạ.

Chỉ có Lư Khải, nhờ vào sự kiên cường và hệ thống đặc biệt, đã phá vỡ kỷ lục sống sót lâu nhất ở kho hàng số 5.

Với sức mạnh ngày càng tăng, Lư Khải đã thu hút sự chú ý của nhóm lính gác, và thật "vinh hạnh" trở thành đứa trẻ duy nhất trong kho hàng số 5 phải đeo xiềng xích mọi lúc.

Chính sự đặc biệt này đã biến cậu thành món đồ chơi yêu thích của Độc Nhãn Long, phải chịu đựng những hình phạt tàn bạo nhất thế gian.

Dưới sự dẫn dắt của Độc Nhãn Long, các lính gác của nhà máy đã biến

nô ɭệ thành trò tiêu khiển để thỏa mãn những du͙© vọиɠ bệnh hoạn và vô nhân tính của họ, và những chuyện tàn ác đó diễn ra hàng ngày.

Những đứa trẻ ở đây không có nhân quyền, không có tự do, mỗi đứa như một cái xác không hồn, bị rút hết tâm hồn.

Mọi người đều đã trở nên tuyệt vọng và tê liệt, dù đối diện với cái chết, dù là của mình hay của người khác, cũng không còn chút cảm xúc nào.

Quốc gia được coi là đẹp nhất của Biển Tây này chứa đựng những tội ác kinh hoàng.