Chương 10: Cuộc gặp bất ngờ trong nghĩa địa

Nửa đêm cuối thu, trời đã rất lạnh. Không khí sau cơn mưa to trong lành như oxy nguyên chất, trong đó còn kèm theo mùi đất thoang thoảng. Mọi thứ dưới ánh trăng dường như vừa thực lại vừa ảo.

Tôi ngồi ở phía sau xe máy của chị Lý, ôm chặt lấy eo chị ấy, cách qua lớp quần áo, tôi sử dụng các cơ quan khác nhau trên cơ thể mình để tham lam cảm nhận những bộ phận gợi cảm trên cơ thể chị ấy, ham muốn của chúng tôi vẫn còn trong máu và trong cơ thể của nhau, nó đang phát triển điên cuồng. Chị ấy lái xe cũng không nhanh lắm, rất ổn định. Trên đường nhựa vào lúc nửa đêm không có một người hay một chiếc xe nào. Tôi ở phía sau đầy du͙© vọиɠ, nên tay có chút không trung thực.

Chị Lý thì thầm một cách quyến rũ: "Ghét quá, ghét quá, nếu bây giờ cậu trêu chọc tôi, chúng ta sẽ gặp tai nạn đấy."

Tôi vẫn làm theo ý của mình, chẳng hề để ý nói: “Không sao đâu, tệ nhất là bị ngã một cái thôi, he he.”

Dưới sự trêu chọc của tôi, chị Lý thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rêи ɾỉ bị kìm nén. Cuộc hành trình hơn mười cây số đã vô tình kết thúc giữa những mập mờ và sự trêu chọc.

Mộ của ông nội tôi chỉ cách đường nhựa mười mét. Chúng tôi đỗ xe máy bên đường rồi đi bộ đến mộ ông nội.

Càng đến gần mộ ông nội, mùi khó chịu càng nồng nặc, mùi đó quá quen thuộc với tôi, bởi nó đã in sâu vào ký ức tôi - chính là lúc tôi hơn mười tuổi, đã ngửi thấy mùi thối rửa của xác chết ông Cao. Mùi hôi thối lạ lùng này, có lẽ là khó chịu nhất trên đời, tôi và chị Lý cũng không khỏi lấy tay che mũi miệng. Tôi biết ông nội không hỏa táng, nhưng ông đã chết gần hai năm rồi, sao vẫn còn mùi khó chịu như vậy được chứ?

Chị Lý đột nhiên lấy tay chọc vào tôi, nhỏ giọng nói: “Nhìn kìa, trước mộ ông nội cậu có một vết nứt lớn, có lẽ nước mưa đã lọt vào.”

Tôi nhìn theo hướng ngón tay của chị Lý, quả nhiên, dưới ánh trăng sáng, trước mộ ông nội tôi có một vết nứt rộng nửa thước, có thể là do mưa lớn mấy ngày liền đã tạo thành, đồng thời nước mưa chắc chắn đã tràn vào, thấm vào quan tài của ông nội. Mùi xác chết chính là tỏa ra từ vết nứt đó.

Tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, nhất là khi nhớ lại giấc mơ vừa rồi - Ông nội co ro trong căn nhà dột, dáng vẻ run lẩy bẩy.

Đột nhiên, có một vật đen sì từ trong khe hở đen như mực đó chợt nhảy ra, tôi và chị Lý đều sợ đến mức lùi lại hai bước, sau đó nhìn kỹ hơn, thì ra đó là con mèo quái dị ấy!

Tôi đã quá quen thuộc với con mèo này, khuôn mặt mèo giống hệt mặt người của nó dưới ánh trăng trông càng đáng sợ hơn. Chị Lý và tôi không khỏi ôm lấy nhau, con mèo đó nhìn hai chúng tôi, trong miệng vẫn phát ra tiếng lẩm bẩm như một ông già, chị Lý đột nhiên lớn tiếng hỏi tôi: "Đây có phải là con mèo kỳ lạ mà cậu nhắc đến không?"

Tôi đã không nói ra lời, chỉ gật đầu mạnh mẽ.

Tiếp theo, một tình huống còn đáng sợ hơn đã xảy ra; từ trong khe nứt đó, lại có khoảng ba bốn con mèo lần lượt nhảy ra, không, nói chính xác hơn, chúng không phải là mèo - mà là những con mèo quái thai; bởi vì ba bốn con mèo này, có con có hai đầu, có con có chân ở trên bụng, có con có ba mắt, đồng thời phản chiếu ánh sáng xanh nhạt dưới ánh trăng.

Nhìn thấy những điều này, tôi vừa sợ hãi vừa có chút buồn nôn.

Chị Lý không biết lấy dũng khí ở đâu, vung một sợi xích sắt trong tay hướng về phía lũ mèo quái lạ, nhằm xua đuổi lũ quái vật này. Nhưng lần này lại gây ra rắc rối lớn hơn, con mèo quái lạ lớn nhất đó, đột nhiên phát ra một tiếng cười giống tiếng người, đúng vậy, đó là tiếng cười của ông Cao, điều này khiến tôi nổi da gà. Theo sau tiếng cười kinh khủng này, là hơn chục con mèo đột nhiên từ đâu xuất hiện, những con mèo này đều có hình thù kỳ dị và dường như không có con nào là mèo bình thường, sau đó chúng tụ tập quanh chúng tôi, cuối cùng tôi cũng không còn đủ can đảm để nhìn thấy hình ảnh khủng khϊếp nhất trên thế giới này nữa.

Chị Lý giống như cũng bị sốc trước cảnh tượng này. Chẳng qua chị ấy chỉ sửng sốt vài giây, sau đó đột nhiên quay người lại, lớn tiếng nói: "Mau, dùng phương pháp chúng ta thường bàn đó."

Vừa nói, chị ấy vừa cởi chiếc áo len ở phần trên cơ thể xuống, sau đó cũng cởi cả áσ ɭóŧ. Đồi núi trắng nõn, căng mọng trông đặc biệt hấp dẫn dưới ánh trăng, tôi cũng nhanh chóng cởϊ áσ ra, cùng ôm nhau hôn say đắm.

Loại du͙© vọиɠ dấy lên trong sợ hãi và kinh hoảng, vẫn là lần đầu tiên chúng tôi nếm thử, không ngờ lại kí©h thí©ɧ và hưng phấn đến thế, tình cảm và cảm xúc của con người thật sự rất phức tạp.

Tôi nhớ đã đọc một cuốn sách nói rằng, đàn ông không chỉ có thể xuất ra khi quan hệ thân xác, mà còn có thể xuất ra khi họ vô cùng lo lắng và căng thẳng cực độ. Xuất tinh là một cơ chế giúp người nam giới giảm bớt căng thẳng về thể chất và tâm lý.

Còn phụ nữ thì sao? Liệu cũng có cơ chế tương tự? Chị Lý đã từng kể cho tôi nghe một trải nghiệm cá nhân của chị ấy.

Thực ra chị Lý đã tốt nghiệp một trường nghệ thuật, chị ấy học chính là hội họa. Có lần, giảng viên liên tục nói rằng bố cục và góc nhìn của chị ấy có vấn đề, nhưng bản thân chị ấy cũng không thể hiểu được. Những người khác dần dần vượt qua bài kiểm tra, chỉ có chị ấy là người duy nhất còn lại. Chị ấy lo lắng nhìn bố cục của mình, ngẫm nghĩ lời giảng viên dạy, đột nhiên chị ấy giống như bừng sáng, biết vấn đề của mình là gì, lúc này cơ thể chị ấy giống như đang làm chuyện ấy, cảm giác hưng phấn nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể, khiến chị ấy gần như hét lên trước mặt mọi người. Sau đó chị ấy cảm thấy toàn thân thư thái, mặt đỏ bừng như vừa mới làm chuyện yêu xong.

Xem ra đàn ông và phụ nữ đều giống nhau, khi con người gặp áp lực cao sẽ có những phản ứng sinh lý giống như đang làm chuyện yêu với nhau, điều này cho thấy cảm giác ấy thực chất là một phản ứng sinh lý rất quan trọng để thư giãn tinh thần.

Khi chúng tôi cọ xát phần thân trên của nhau, ham muốn của chúng tôi lại lên đến đỉnh điểm. Mà không biết lúc nào, đám mèo kỳ dị và đáng sợ đó cũng giải tán.

Chúng tôi đều cảm thấy hơi mệt, quyết định nhanh chóng đi xe máy trở về khách sạn trong thành phố.

Nhưng ngay khi chúng tôi quay lại và chuẩn bị rời đi, chị Lý đột nhiên nói: "Nhìn xem, đó là gì vậy?"

---Dưới ánh trăng mờ ảo, nơi con mèo lạ lùng lớn nhất vừa đứng, hình như có một chiếc hộp. Tôi bước tới nhặt lên thì ra đó là một chiếc hộp sắt rỉ sét.

Tôi đang định mở ra xem bên trong giấu thứ gì thì chị Lý đột nhiên hô lên: "Nguy hiểm, đừng mở!"

Tôi có chút không đồng tình hỏi: “Sẽ có nguy hiểm gì chứ?”

Chị Lý đi về phía chiếc xe máy và nói: "Chúng ta quay về nhanh thôi, về phần nguy hiểm, khi về khách sạn tôi sẽ giải thích chi tiết cho cậu!"