Chương 14: Dịch xác có thể dùng để chữa bệnh

Làm thế nào để mở chiếc hộp được tìm thấy trong nghĩa địa? Do ông nội đã nói trong giấc mơ có nguy hiểm nên chúng tôi càng xử lý nó một cách thận trọng hơn. Chị Lý và tôi đều đoán rằng mối nguy hiểm trong chiếc hộp là nó chứa chất độc hoặc vi trùng, hoặc bên trong chứa những ám khí như nỏ hoặc mũi tên.

Bởi vì cha của chị Lý là viện trưởng bệnh viện huyện của chúng tôi, cho nên, cũng xem như là lợi dụng vị trí này cho tiện, chị Lý và tôi đã sử dụng máy chụp X-quang của bệnh viện để kiểm tra cẩn thận cấu trúc bên trong của chiếc hộp, và có lẽ đã loại trừ khả năng có ám khí có tính sát thương bên trong.

Bước tiếp theo là kiểm tra xem trong hộp có vi khuẩn cùng với chất độc hay không.

Trên thực tế, thứ này còn đáng sợ hơn cả vũ khí cơ khí ẩn giấu. Lúc đầu chúng tôi định tìm một bác sĩ ở bệnh viện huyện để giúp đỡ một chút, nhưng cuối cùng chúng tôi quyết định từ bỏ phương án này, vì cảm thấy các bác sĩ bình thường có kiến

thức rất hạn chế về vi khuẩn và chất độc, cho nên chúng tôi quyết định tìm một người chuyên nghiệp hơn.

Mà tìm ai đây? Sau nhiều lần cân nhắc, chúng tôi đã đưa ra một ứng cử viên sáng giá nhất - Dương Huy, anh họ của chị Lý.

Anh ấy tốt nghiệp Khoa Vi Sinh tại Đại học Yale và là thành viên của Hiệp hội Vi Sinh Hoa Kỳ (A Society for Microbiology), được đánh giá là rất giỏi trong lĩnh vực này. Sau này, anh ấy được các cơ quan quốc gia liên quan đặc biệt mời làm chuyên gia, cho nên anh ấy đã dành khoảng nửa năm ở Trung Quốc và nửa năm ở Hoa Kỳ.

Chị Lý gửi tin nhắn cho anh ấy trước, không nói thêm gì, chỉ nói rằng chị ấy nhặt được một chiếc hộp sắt rỉ sét ở nghĩa địa, có lẽ nó bị người ta trộm từ trong mộ rồi sau đó thất lạc trong nghĩa địa. Muốn mở nó ra xem nhưng sợ bên trong có thể có một số mầm bệnh chết người, cho nên nhờ anh ấy giúp kiểm tra và phân tích bằng các dụng cụ liên quan.

Điều làm chúng tôi vui mừng là, Dương Huy đã vui vẻ đồng ý, cũng nói đùa rằng nếu có thứ gì có giá trị trong hộp thì anh ấy muốn chia một nửa.

May mắn thay, tỉnh lỵ nơi Dương Huy sống cách chúng tôi không quá xa, thế là tôi và chị Lý đã chọn một ngày cuối tuần, cẩn thận mang theo chiếc hộp đó, ngồi xe lửa đến nhờ anh ấy giúp đỡ.

Dương Huy có thể đã ở Mỹ lâu năm nên tính cách của anh ấy đã trở nên rất Tây hóa - rất hoạt bát, hài hước và vui vẻ. Điều này làm cho việc giao tiếp giữa ba chúng tôi rất thú vị.

Sau khi gặp gỡ và chào hỏi nhau, chị Lý nói chuyện với anh ấy về công việc hàng ngày một lúc, rồi chúng tôi nhanh chóng đi vào vấn đề.

Chị Lý đeo găng tay cao su vào, cẩn thận lấy chiếc hộp ra đặt lên bàn. Dương Huy cầm kính lúp, quan sát chiếc hộp cực kỳ nghiêm túc.

Lúc anh ấy quan sát, giống như đã biến thành người khác, thay đổi vẻ hoạt bát vui vẻ vừa rồi, vẻ mặt trở nên cực kỳ tập trung, thỉnh thoảng lại rơi vào trầm tư.

Sau khoảng hai mươi phút như vậy, anh ấy đột nhiên hỏi chị Lý và tôi: “Các người có biết lớp tinh thể màu vàng xanh bên ngoài hộp này là gì không?”

Tôi và chị Lý nhìn nhau một chút, rồi đoán: “Chắc là oxit sau khi hộp sắt bị oxy hóa.”

Tôi cảm thấy lời giải thích của mình khá có lý, sau khi nói xong, tôi chăm chú nhìn Dương Huy, hy vọng nhận được sự công nhận và khen ngợi từ một chuyên gia như anh ấy.

Không ngờ, Dương Huy lại mỉm cười lắc đầu.

“Vậy anh nghĩ nó nên là gì?” Tôi có hơi vội vàng hỏi.

Dương Huy buông kính lúp trong tay xuống, sau đó rất thoải mái tựa lưng vào ghế sofa, nhàn nhã nói: “Trước đây người ta dùng mai táng, người sau khi chết được cho vào quan tài, chôn trong đất, như thế, xác chết sẽ phân hủy rất nhanh, khi xác chết phân hủy, thì dịch xác sẽ chảy xuống đáy quan tài và thối rữa cùng với tấm ván phía dưới, mà các tinh thể trên hộp sắt này, chính là được hình thành do tác động tổng hợp của dịch xác chết và chất gỗ thối rữa."

Sau khi nghe Dương Huy giải thích, chị Lý không khỏi nói: “Anh à, những gì anh nói khiến em thấy hơi buồn nôn, ha.”

Thật sự, trong bụng tôi cũng đang cồn cào.

Dương Huy cười đáp: "Ha ha, các người còn chưa đủ chuyên nghiệp, như tôi thì không cảm thấy nhiều như vậy, tôi có thể vừa ăn vừa mổ xẻ thi thể, hoàn toàn không ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi, ha ha."

“Anh ơi, xin đừng nói nữa, nếu không em sẽ nôn mất.” Vẻ mặt của chị Lý cho thấy chị thực sự cảm thấy không thoải mái với chủ đề này.

Dương Huy bỗng nhiên có chút hưng phấn, giống như một nghệ sĩ bỗng nhiên có cảm hứng, nói rất nhanh, bắn liên thanh giải thích cho chúng tôi: "Loại tinh thể buồn nôn này, nghe nói kỳ thực lại rất hữu dụng đấy! Tại sao lại nói như vậy? Để tôi nói cho các người biết một trải nghiệm tuyệt vời mà tôi đã trải qua, thì các người sẽ hiểu.

Khi du học ở Mỹ, tôi rất không hài lòng với lý thuyết về y học cổ truyền Trung Quốc và cho rằng nó rất phản khoa học. Cho đến một ngày, tôi gặp được điều kỳ diệu này tôi mới nhận ra, tuy có rất nhiều điều khoa học hiện tại không thể giải thích được nhưng không có nghĩa là không có hiệu quả.

Chuyện là thế này, tôi có một người cố vấn bị ung thư xương, như các người đã biết, trong số các loại ung thư, ung thư xương là loại thống khổ nhất, bởi vì cơn đau mà nó mang lại là nghiêm trọng nhất trong số các loại ung thư. Ở giai đoạn nặng, ngay cả tác dụng giảm đau của các loại thuốc gây mê khác nhau cũng không rõ ràng. Vì vậy, người cố vấn đó của tôi vô cùng đau đớn, thậm chí còn nghĩ đến việc chết cho hết đau.

Nhưng mà thật tình cờ, khi đó có một vị bác sĩ Trung y già có trình độ quốc bảo tình cờ sang thăm Hoa Kỳ, ông ấy kê cho cố vấn đó của tôi một vài liều thuốc Trung y và yêu cầu cố vấn của tôi xoa vào vùng bị đau theo quy định, thực ra cố vấn đó cũng đang ôm hy vọng "phước chủ may thầy", thử xem sao, nhưng không ngờ là sau vài lần xoa, cơn đau đã giảm đi rất nhiều và thậm chí còn biến mất. Tất nhiên, phương pháp này chỉ có thể được sử dụng để giảm đau, về cơ bản không thể làm chậm sự phát triển của bệnh ung thư. Nhưng đây có thể coi là một kỳ tích.

Tôi thấy tác dụng chữa bệnh thần kỳ như vậy nên không ngừng quấy rầy lão Trung y đó, hỏi ông ấy công thức của bài thuốc Đông y dùng ngoài này là gì. Thấy tôi thành kính như vậy, vị bác sĩ Trung y già đã nói cho tôi bí quyết của ông - mặc dù trong loại thuốc này có một số thành phần Đông y nhưng trong số đó có một loại là không thể thiếu, vì nếu không có nó sẽ không có tác dụng gì cả. Mà thành phần là gì? Đó chính là sự kết tinh của chất lỏng xác chết và sự phân hủy của quan tài."

Chị Lý và tôi nghe được có chút trợn mắt há hốc mồm. Tôi cảm thấy những gì Dương Huy nói thật kỳ diệu, nhưng cũng thấy khó tin.

Dương Huy thấy chúng tôi chăm chú lắng nghe, liền vô cùng hứng thú nói tiếp: “Lão Trung y còn kể cho tôi nghe, xưa kia khi những lang băm chữa vết rắn cắn, họ sẽ bày trò để kiếm thêm tiền từ người bị thương. Đó là những thủ thuật gì?”

Khi thầy lang điều trị vết rắn cắn cho bạn, nọc độc sẽ được chữa khỏi nhanh chóng, đảm bảo tính mạng của bạn không gặp nguy hiểm và nhiều triệu chứng sẽ được loại bỏ. Nhưng có một điều - vết thương sẽ không lành cho đến khi nó già đi. Sau khi dùng thuốc theo chỉ định của thầy lang, vết thương lúc đầu sẽ thuyên giảm, nhưng sau một thời gian, thuốc hết, vết thương lại bắt đầu thối rữa. Bằng cách này, bạn phải tiếp tục đến thầy lang đó mua thuốc, cứ như thế, thậm chí có khi kéo dài nửa năm cả năm, thậm chí lâu hơn.

Trên giang hồ, cái này gọi là "thầy lang câu bệnh nhân”. Trên thực tế, nếu bệnh nhân được khuyên tránh dùng muối trong vài ngày, sau đó uống vài liều thuốc giải độc và thuốc sinh cơ, vết thương sẽ nhanh chóng lành lại và không còn thối rữa nữa. Vì vậy mấu chốt là “tránh muối”, chỉ là bí quyết nhỏ thôi nhưng nếu không biết sẽ bị quay mòng mòng.