Chương 17: Quái thai trong bụng dê

Chị Lý và tôi đều hoàn toàn bị thuyết phục trước suy nghĩ tỉ mỉ của Dương Huy. Anh ấy có thể nhanh chóng nắm bắt được những điểm mấu chốt của rất nhiều thông tin trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, khả năng phân tích và hiểu biết sâu sắc phi thường này, có cảm giác như Sherlock Holmes vẫn còn sống trên đời.

Đúng vậy, cần phải tìm hiểu thân thế bí ẩn của ông Cao, bởi vì trong số rất nhiều sự việc kinh hoàng, tôi có thể mơ hồ cảm thấy những điều này ít nhiều có liên quan đến ông Cao, và ông ta chính là chìa khóa của những sự kiện này. Tôi thầm quyết tâm, sau khi về sẽ ngay lập tức tiến hành một cuộc điều tra về thân thế và bối cảnh của ông Cao.

Cuộc trò chuyện giữa ba người chúng tôi bắt đầu vào khoảng 12 giờ trưa nhưng bây giờ đã gần 10 giờ tối, chúng tôi đã nói chuyện gần chục tiếng đồng hồ nhưng vẫn rất thích thú và không cảm thấy mệt mỏi lắm.

Chị Lý nhìn đồng hồ, cảm thấy đã hơi muộn nên đề nghị cuộc trò chuyện hôm nay nên kết thúc tại đây. Để không làm phiền Dương Huy - tất nhiên còn có lý do khác - chúng tôi không chọn ở nhờ nhà Dương Huy mà đặt phòng ở một khách sạn cấp tốc, Dương Huy nhất quyết chở chúng tôi đến đó, từ chối không được, nên đành phải đi xuống lầu ngồi vào xe anh ấy.

Trên đường đến khách sạn, chị Lý và tôi phát hiện một điều kỳ lạ - con đường mà Dương Huy chọn không những rất quanh co mà còn rất vắng vẻ, thậm chí không có đèn đường và gần như không có chiếc xe nào, dọc đường một bên chỉ có rừng cây, bên kia là những gò đất. Hơn nữa Dương Huy lái xe rất chậm, chỉ nhanh hơn đi xe đạp một chút. Ban ngày tôi và chị Lý bắt taxi từ khách sạn đến nhà anh ấy, chúng tôi hoàn toàn không đi đường này, con đường đó rất đông đúc, hơn nữa chỉ mất khoảng 20 phút là đến nhà anh ấy.

Chị Lý không khỏi hỏi: "Anh ơi, anh không đi nhầm đường chứ, lúc đến nhà anh bọn em không phải đi theo con đường này mà? Với lại tại sao anh lại lái xe chậm như vậy?"

Dương Huy cười ranh mãnh: "Đương nhiên là không đi nhầm, tôi chọn con đường này, lái xe chậm như vậy là có nguyên nhân."

“Nguyên nhân là gì?” Chị Lý hỏi.

"Cô quên à? Trong số những trải nghiệm kinh hoàng mà Tiểu Minh vừa đề cập, không phải một trong số đó là không hiểu sao chiếc xe máy của cậu ấy bị hỏng phanh đột ngột đó sao? Tôi cảm thấy có một thế lực thần bí nào đó dường như đang làm hại Tiểu Minh, cho nên vì an toàn, tôi mới đi con đường này, nếu lỡ như mất phanh, tốc độ xe của chúng ta không quá nhanh, bên cạnh có gò đất hoặc rừng cây, chúng ta có thể phanh bằng cách cọ xát gò đất hoặc tông vào cây, vừa rồi khi lên xe tôi đã nhắc nhở hai người nhiều lần phải thắt dây an toàn cũng là vì lý do này."

Lời nói của Dương Huy khiến tôi cảm động muốn rơi nước mắt, trong lòng vô cùng ấm áp.

Tôi nửa đùa nửa thật nói: "Anh Huy, anh thật quá tốt, anh đúng là thần hộ mệnh của em." Tiếng cười ấm áp vang lên trong xe. Chuyến đi này thực sự rất thích hợp, đã gặp được một người tốt như anh Huy!

Trong phòng khách sạn, sau khi bùng nổ đam mê cuồng nhiệt với chị Lý, chúng tôi ôm nhau mệt mỏi nhưng lại có cảm giác an toàn, mọi u ám và kinh hãi đều bị cuốn đi trong hoàn cảnh mới. Thật là một ngày hạnh phúc!

Chúng tôi ngủ đến khoảng mười giờ sáng thì bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, là cuộc gọi của anh Huy, anh ấy nói với chúng tôi rằng chiếc hộp đã được mở và kiểm tra virus, về phần bên trong có gì thì anh ấy sẽ kể chi tiết cho chúng tôi sau khi gặp nhau. Nghe xong, chúng tôi vừa mừng vừa lo, vội đứng dậy tắm rửa rồi bắt taxi đến đó.

Thời tiết giữa mùa đông rất lạnh và nhiều gió, nhưng bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ khiến tâm trạng chúng tôi cũng cảm thấy dễ chịu. Tôi và chị Lý ngồi cạnh nhau ở ghế sau xe taxi, ôm nhau thật chặt, một tay tôi đặt vào giữa hai đùi chị, được chị ôm chặt lấy, trong cảm giác trêu chọc và mơ hồ có điều gì đó ngọt ngào và ấm áp khó tả. Cuộc sống sẽ thật tuyệt vời nếu không có quá nhiều nỗi kinh hoàng đen tối như vậy.

Xe taxi nhanh chóng đến tầng dưới nhà anh Huy. Vì nơi ở của anh ấy và phòng thí nghiệm nơi anh ấy làm việc rất gần nhau. Tình cờ lại là chủ nhật nên sau khi xét nghiệm cái hộp ở phòng thí nghiệm xong, anh ấy vẫn hẹn gặp chúng tôi ở nhà.

Chúng tôi lên lầu vào nhà, khi bước vào phòng khách, lần đầu tiên chúng tôi nhận thấy vẻ mặt của Dương Huy có gì đó không ổn. Anh Huy, người luôn trò chuyện và cười đùa, lúc này trông cực kỳ nghiêm túc, dường như còn có chút kinh hoảng và tái nhợt vì "vẫn còn sợ hãi", chị Lý và tôi vốn đang có tâm trạng tốt, giờ phút này cũng đột nhiên thay đổi, trở nên lo lắng và bất an. Biểu hiện của anh Huy đã cho chúng tôi biết - chắc chắn có thứ gì đó rất đáng sợ ẩn trong chiếc hộp đó.

Anh Huy chào chúng tôi và mời chúng tôi ngồi trên ghế sofa, anh ấy tự rót cho mình một ly whisky và uống vài ngụm thật sâu, như thể đang cố gắng bình tĩnh lại.

Hai chúng tôi cũng không nói gì, căn phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Một lúc sau, anh Huy dường như đang nói chuyện với hai chúng tôi, nhưng lại như lẩm bẩm một mình: "Thật kinh khủng, khi tôi còn học ở trường y, tôi đã mổ xẻ rất nhiều xác chết và nhìn thấy vô số quái thai, nhưng thứ ở trong chiếc hộp hôm nay vẫn khiến tôi cảm thấy rất ghê tởm, thậm chí còn nôn mửa."

Sau khi nghe anh Huy nói, chị Lý và tôi không khỏi hỏi: "Anh Huy, trong hộp có gì vậy? Chúng tôi có thể xem qua không?"

Anh Huy đưa cho chúng tôi một số bức ảnh: “Các người nhìn xem, đây là một số bức ảnh tôi chụp đồ vật trong hộp khi mở hộp ra, nhưng tôi đã điều chỉnh góc chụp để làm cho đồ vật trông không đáng sợ đến thế, nếu nhìn tận mắt thì thật sự rất đáng sợ.”

Chị Lý và tôi tò mò xem những bức ảnh này, thoạt nhìn thì vật trong ảnh trông giống như một phôi thai teo tóp của một con vật, nhưng khi nhìn kỹ hơn, phần đầu của vật đó trông giống con người, nhưng cũng giống một con heo, cũng giống một con dê, càng nhìn kỹ hơn thì hóa ra cũng không phải vậy. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn những bức ảnh không rõ ràng này thôi cũng khiến tôi cảm thấy kinh hãi và ghê tởm rồi, cho nên có thể tưởng tượng cảm giác của anh Huy lúc đó như thế nào.

Tôi hỏi anh Huy: “Đây có phải là mẫu vật của quái thai không?”

Anh Huy gật gật đầu: “Có thể nói là cái quái thai, nhưng không phải lấy ra từ trong bụng người mà là từ trong bụng dê mổ ra. Ngoài quái thai này ra, còn có hơn mười trang văn bản ghi chép lai lịch của cái quái thai này."

“Lai lịch là gì?” Chị Lý hỏi.

Anh Huy không trả lời trực tiếp, mà là lại nói có sách, mách có chứng, đầu tiên kể một câu chuyện như thế này. Cuốn "Bút Ký Duyệt Vi Thảo Đường" của Kỷ Hiểu Lam từng ghi lại một sự việc thế này:

Có một người buôn vải họ Hà ở Ninh Hạ, tuổi trẻ anh tuấn, rất giàu có nhưng không hề keo kiệt. Hơn nữa không thích “rượu chè đàn điếm” nên có danh tiếng rất tốt trong vùng đó. Nhưng hắn lại có một sở thích rất lạ: nuôi heo.

Hơn nữa

sau khi tắm rửa cho heo sạch sẽ rồi thì đóng cửa phòng lại và ở chung với heo, không biết làm gì. Người hầu của hắn rất tò mò nên một ngày nọ, không thể không ở ngoài phòng lén nhìn. Vừa thấy, mọi chuyện đã rõ ràng - hóa ra vị Hà tiên sinh này lại đang làm chuyện đó với con heo. Đây có thể coi là một dạng ham muốn biếи ŧɦái đặc biệt. Kết quả là câu chuyện đáng xấu hổ của vị Hà tiên sinh này nhanh chóng lan truyền khắp nơi, cuối cùng hắn cảm thấy không mặt mũi gặp người, nên đã nhảy xuống giếng tự tử.

Nhưng câu chuyện anh Huy kể với cái quái thai trong bụng dê và cái hộp này có liên hệ gì chứ?