Chương 2: Một buổi chiều quỷ dị

Ngôi nhà vốn dĩ tốt đẹp bỗng trở nên kinh hoàng, chỉ bởi vì con mèo quái dị đó. Khi có mặt cha mẹ, tôi ở nhà mới cảm thấy tương đối an tâm, mà nói đến cũng thật lạ, nếu tôi không ở nhà một mình, thì con mèo đó thường sẽ không xuất hiện nhiều, không biết trốn đi đâu.

Để tránh phải ở nhà một mình đối mặt với con mèo quái dị đó, nên mỗi khi cha mẹ đi làm đồng, tôi sẽ ra ngoài chơi ngay. Cho đến khi họ về nhà mới về.

Tôi nhớ rõ vào một buổi trưa nọ trong kỳ nghỉ hè năm đó, trời rất nóng, cha mẹ tôi đi làm đồng về cũng rất sớm. Khi cha mẹ về, tôi cũng theo họ về nhà từ dưới gốc cây hòe to đó. Nghĩ thầm, bây giờ thì tốt rồi, có thể về nhà sớm xem TV.

Nhưng cũng chính ngày hôm đó, một chuyện còn đáng sợ hơn đã xảy ra.

Trưa hôm đó, cậu tôi ở làng bên cạnh đến nhà tôi có việc - thực ra là bà mai đã giới thiệu một thanh niên ở làng chúng tôi cho chị họ của tôi, cậu tôi cảm thấy việc cưới xin của con gái là chuyện lớn lao, không thể qua loa được, nên đã lặng lẽ đến đây để hỏi thăm về nhân phẩm của thanh niên đó. Tôi không có hứng thú với những chuyện người lớn này chút nào, nhưng mà bởi vì có cậu đến, cho nên bữa trưa phong phú hơn thường lệ rất nhiều, đó mới chính là trọng điểm đối với tôi.

Cậu tôi là một con ma men nổi danh ở mấy làng lân cận, nhìn thấy rượu là uống, vừa uống là say ngay, tửu lượng cũng không phải là tệ bình thường, điều khiến tôi ấn tượng sâu sắc là lần cậu đến nhà chúng tôi, sau khi say quá không biết gì hết, thế nhưng còn tè vào trong thùng bột mì của chúng tôi. Làm hại cha mẹ tôi vì chuyện đó đã cãi nhau rất dữ dội, hơn mười ngày cũng không nói chuyện. Tôi cảm thấy, nếu mà cậu đến thường xuyên, thì cha mẹ tôi sẽ phải ly hôn mất thôi.

Nhưng suy cho cùng thì cậu cũng là bà con thân thích, hơn nữa trong thời gian đó, cậu cũng mấy lần dùng máy kéo giúp gia đình chúng tôi cày ruộng, nên cha tôi cũng khá nhiệt tình với cậu. Hai người chạm cốc ở phòng ngoài, uống say sưa, tôi trốn vào phòng trong, bật máy quạt, bưng chén, vừa ăn cơm vừa xem TV.

Sau khi xem hai tập phim truyền hình thì nghe tiếng ông cậu nói, ông ấy đã nghẹn ngào không nói rõ lời - chắc chắn là lại say đến không biết gì rồi. Một lúc sau, cha mẹ tôi đỡ cậu vào - nói chính xác hơn phải là "khiêng vào", rồi mới để cậu nằm xuống.

Mẹ nói với tôi: “Minh Minh, chiều nay con đừng ra ngoài, ở nhà trông chừng cậu con đi, ổng uống như thế này cũng sẽ không thể về nhà được, nếu ổng muốn uống nước, thì con cứ rót cho ổng, mẹ với cha con đi làm đồng."

Tôi nghĩ cũng không sao, tuy rằng cậu uống say, nhưng dù sao ở nhà vẫn có thêm một người, có thể tiếp thêm dũng khí, buổi chiều tôi có thể xem TV nhiều hơn, không còn phải ra ngoài trốn con mèo đáng sợ nữa, vì thế đã sẵn sàng nhận nhiệm vụ mẹ giao.

Tiếp theo cha mẹ tôi múc nước đem theo, đội mũ rơm rồi ra đồng.

Lúc này, trong nhà cũng chỉ có tôi, còn có ông cậu đang xỉn quắc cần câu, tôi nhớ vừa rồi khi cha tôi đi, còn vui vẻ nói với tôi: “Hôm nay cậu con uống một cân nhỏ, với tửu lượng ít ỏi của ổng, chắc sẽ ngủ đến nửa đêm mất, ha ha.”

Tôi còn nói đùa: “Ổng muốn ngủ đến lúc nào tùy thích, chỉ cần đừng đi tiểu bừa bãi như xưa nữa là được.”

Cha tôi nghe xong càng cười lớn hơn, trong khi mẹ tôi trợn mắt nhìn tôi.

Tôi đang tựa vào đầu giường xem TV, bên cạnh là tiếng ngáy như sấm của cậu tôi, lúc này, cái bóng do con mèo quái dị gây ra bao ngày dường như đã tan biến, ngày tháng dường như đã trở lại với sự yên bình của quá khứ.

Tôi ngủ thϊếp đi giữa những quảng cáo trên TV và làn gió mát thổi từ chiếc quạt.

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng hình như tôi nghe thấy vài tiếng động lạ khi đang nửa ngủ nửa tỉnh. Tôi cố gắng mở mắt nhưng vẫn cảm thấy buồn ngủ, cảm thấy bên ngoài rất tối, tưởng trời sắp tối rồi, nhưng khi tôi nhìn lên đồng hồ trên tường thì thấy chỉ mới hơn bốn giờ, vậy nhất định là trời đang nhiều mây.

Tôi quay lại nhìn ông cậu vốn đang ngủ bên cạnh thì thấy giường trống rỗng, chẳng lẽ đã tỉnh rượu đi rồi sao? Không thể nào, sao có thể tỉnh nhanh như vậy chứ, có lẽ là đi vệ sinh, tôi muốn đứng dậy kêu lên, nhưng lại không thể cử động như thể đang bị bóng đè. Đột nhiên, từ trong sân mơ hồ vang lên một tiếng cười quen thuộc mà đáng sợ, tiếng cười đó như có như không, như ẩn như hiện!

Tôi cố gắng hết khả năng bú sữa của mình, nhưng dường như chỉ có thể quay đầu lại một chút, nhưng xuyên qua cửa sổ, trong khoảng sân tối lờ mờ, tôi lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng:

Cậu tôi đang đứng trong sân đối diện với cửa sổ, tuy hơi xa nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt của ông cậu cực kỳ nghiêm túc, cũng không hề có chút men say nào, từ lúc tôi hiểu chuyện đến nay, chưa bao giờ thấy cậu nghiêm túc như vậy, vào lúc đó, cậu dường như trở thành một người khác.

Trước mặt cậu tôi, kẻ đang ngồi xổm vậy mà là con mèo quái dị đó, tiếng cười vừa quen vừa lạ lùng ấy chính là phát ra từ con mèo ấy. Môi của cậu tôi mấp máy, từ trong cổ họng phát ra một giọng nói the thé như phụ nữ. Tôi không nghe rõ cậu nói gì, chỉ thấy cậu dường như nói rất hưng phấn, mà qua một lúc sau, mấy ông bà già mặc quần áo kỳ lạ xuất hiện bên cạnh cậu tôi, khuôn mặt của họ đều khô khốc và gầy gò, mờ mờ ảo ảo, hơn nữa ánh sáng lại tối, nên tôi thật sự không nhìn rõ mặt họ, chỉ cảm thấy bộ quần áo họ đang mặc rất lạ lùng, không phải bộ quần áo thường mặc bây giờ, cũng không giống bộ quần áo trong mấy bộ phim truyền hình cổ trang, tôi chợt nhớ ra đột nhiên có hai từ mà tôi đã xóa khỏi tâm trí: Áo liệm!

Đúng vậy, tất cả họ đều mặc áo liệm!

Ý thức của tôi chợt mờ đi, cảm thấy nướ© ŧıểυ lại trào ra, tôi muốn cử động nhưng vẫn không thể. Trái tim đập thình thịch, tôi choáng váng vì sợ hãi tột độ. Tôi lại từ từ mất đi tri giác, không biết là ngất đi hay ngủ quên, chỉ mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng sấm đùng đùng, chắc chắn là trời đang mưa.

Khi tôi tỉnh lại, thì bị mẹ tát cho tỉnh giấc, bà vừa tát tôi vừa nói: “Đã mười một mười hai tuổi rồi, sao ban ngày cũng đái dầm vậy.”

Cha tôi thấp giọng lầm bầm lầu bầu nhưng như bênh vực tôi: “Con nít đái dầm thì có gì mà la lối om sòm, tôi mười lăm tuổi còn đái dầm đấy, dù sao cũng chỉ là một chiếc chiếu thôi, đem ra ngoài giặt rồi phơi, một lát nữa sẽ khô, chứ ông anh đó của bà, năm nay cũng đã bốn năm chục tuổi rồi, không phải cũng tiểu bậy suốt à."

Mẹ tôi quay sang cha tôi và hét lên: “Ông nói cái gì?"

Cha tôi dường như đã nhận ra mình đã lỡ lời, lập tức im lặng.

Khi tôi hoàn toàn tỉnh dậy, bên ngoài đã nổi giông bão, bầu trời tối như màn đêm, mà đồng hồ trên tường chỉ mới hơn năm giờ mà thôi. Cha tôi hơi ngạc nhiên hỏi tôi: "Cậu con tỉnh rượu đi rồi à? Làm sao có thể? Mới không bao lâu mà, xem ra tửu lượng của ổng tăng lên rồi."

Tôi cố nhớ lại cảnh tượng lúc nửa tỉnh nửa mơ nhìn thấy ngoài cửa sổ đó, không biết đó có phải là ác mộng hay không. Có lẽ đó chỉ là một giấc mơ thôi, tôi đã cố gắng hết sức để thuyết phục bản thân rằng đó thực sự chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Cha tôi thấy ba con dê ngoài sân còn bị mắc mưa, nên vội khoác bao tải vào, dầm mưa ra ngoài dắt chúng nó vào chuồng dê. Nhưng mà khi ông vào nhà, trong tay cầm một mảnh vải ném cho mẹ và nói: “Không hiểu sao trong sân nhà chúng ta lại có một mảnh vải lụa lớn như vậy, còn khá mới, mẹ nó có thể dùng nó để lót vào đế giày.”

Mảnh vải này khiến tôi như bị điện giật, hai từ rùng rợn đó lại hiện lên trong đầu tôi: Áo liệm.