Chương 20: Một con dê lạ lùng

Những gì anh Huy nói quái lạ đến mức chị Lý và tôi đều trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ chiếc hộp bí ẩn đó và những bản thảo bí ẩn trong hộp lại chứa đựng nhiều bí mật kinh người đến vậy.

Qua lời kể của anh Huy, có thể suy ra, hai quái thái sinh ra từ con dê đó, rất có thể là sản phẩm của quá trình "lai giữa người và dê" sau khi Cao Hạt Tử xx với con dê.

Về quan hệ với động vật, tôi nhớ trước đây đã đọc những thông tin liên quan, kể rằng Cleopatra từng huấn luyện một đàn chó, sau đó bôi mật ong lên nơi kín đáo của bà và để lũ chó đó “xx” với bà. La Mã cổ đại thậm chí còn thành lập các cơ sở đặc biệt để nuôi động vật phục vụ cho việc giao phối của con người. Nhưng trải nghiệm “xx" này của người Cao Hạt Tử thực sự rất kinh người!

Nhưng mà Cao Hạt Tử thực sự cũng xem là một “kỳ nhân”, ví dụ như tại sao khứu giác của ông ta lại nhạy bén như một con chó? Điều này cho thấy gen hay thể chất của ông ta quả thực khác biệt với người thường.

“Bản thảo trong hộp có nói gì về quái thai sống sót đó và chuyện gì đã xảy ra với nó không?” Tôi tò mò hỏi anh Huy.

"Con quái thú đó đã sống với vị đạo sĩ già, đại khái khoảng mười năm sau, khi đạo sĩ già bị bệnh chết, quái thú đã mất đi người bảo vệ. Vì vậy, các đạo sĩ khác trong Đạo quán quyết định tiêu diệt con quái thú. Họ nhốt quái thú đó trong hang, lấy gậy đánh đập, sau một tiếng tru thảm thiết như tiếng người, quái thú đang sống sờ sờ đã bị đánh chết.”

Sau khi nghe những lời này từ anh Huy, trong lòng tôi có một cảm giác rất phức tạp.

Anh Huy kể tiếp: “Khoảng một tháng sau khi quái thú bị gϊếŧ, có một người bán hàng rong chuyên giao đậu phụ cho Đạo quán. Như thường lệ, sáng sớm hắn đã đến Đạo quán để giao đậu phụ, nhưng hắn đã gõ cửa hồi lâu, cũng không có người mở cửa cho hắn, nhẹ nhàng đẩy vào, phát hiện cửa khép hờ, sau khi vừa bước vào sân, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoàng - mười mấy cái đầu đầy máu của đạo sĩ, đều được xếp ngay ngắn trên bậc thang. Sau này người ta đồn rằng việc này chắc chắn là do Cao Hạt Tử làm, bởi vì ông ta muốn báo thù cho “con” của mình."

Không thể ngờ được, một sự việc kỳ lạ và đẫm máu như vậy lại xảy ra ở nơi của chúng tôi.

Một ngày trôi qua nhanh chóng, chiều chủ nhật chúng tôi lên tàu hỏa trở về, chiếc hộp đó được để lại cho anh Huy tiếp tục nghiên cứu. Mà đối với chị Lý và tôi, chuyến đi này thực sự rất bổ ích. Giờ đây, một chuyên gia như anh Huy đã gia nhập “đội” của chúng tôi, chúng tôi cảm thấy an tâm hơn và có chỗ dựa vững chắc hơn trước.

Sau khi trở về làng, tôi làm theo sự hướng dẫn của anh Huy, bắt đầu điều tra thân thế của ông Cao, để xem liệu có đúng như anh Huy đã mạnh dạn suy đoán hay không – rằng ông Cao chính là Cao Hạt Tử sống cách đây hơn 300 năm.

Đầu tiên, tôi đương nhiên hỏi cha tôi xem ông đã gặp ông Cao khi ông còn nhỏ hay ông đã gặp cha mẹ của ông Cao hay không, vân vân, nhưng câu trả lời khiến tôi rất kiếp sợ.

—— cha tôi nói, từ lúc ông có thể nhớ được thì ông Cao đã trông giống như vậy, hơn nữa trong vài thập kỷ qua, ngoại hình của ông Cao hầu như không thay đổi - không già đi cũng không trẻ lại.

Cha tôi cũng kể rằng ông nghe lớp người già nói, ông Cao là người di cư, không ai biết chính xác tuổi của ông ta, sau khi giải phóng không lâu, cũng không biết từ đâu đến. Tuy nhiên, khi đó ông ta hình như có được thư giới thiệu từ nơi ông ta chuyển đến, ông ta đã cầm thư giới thiệu định cư thành công ở làng chúng tôi. Hơn nữa, sau khi đến làng, ông ta dường như đã cố tình giữ khoảng cách nhất định với những người khác, không tiếp xúc gần gũi với bất kỳ ai.

Tất cả những dấu hiệu này khiến suy luận vô lý của anh Huy càng trở nên hợp lý hơn - Ông Cao chính là Cao Hạt Tử sống cách đây hơn 300 năm.

Cao Hạt Tử có khứu giác như loài chó ấy, Cao Hạt Tử có vóc dáng và gen khác hẳn người thường, có lẽ thực sự có thể sống đến hơn 300 tuổi! Nếu như ông Cao thật sự là Cao Hạt Tử... Nghĩ tới đây, lỗ chân lông của tôi không khỏi dựng đứng lên.

Đôi khi tôi nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu con người giống như những cái cây - có thể biết mình đã sống được bao nhiêu năm bằng cách nhìn vào các vòng sinh trưởng. Mặc dù mọi người có thể xác định tuổi của mình thông qua xét nghiệm xương nhưng vẫn còn rất hạn chế. Tuy nhiên, từ anh Huy, tôi đã học được cách xác minh một mảnh xương là cổ hay hiện đại, phương pháp này rất đơn giản, vậy nó là gì? — Rất đơn giản, chỉ cần dùng lưỡi liếʍ nó.

Đây không phải nói đùa đâu, đó là sự thật.

Bởi vì canxi sẽ thoát ra khỏi xương, nên xương cổ đại canxi sẽ bị mất đi tương đối nhiều, canxi còn lại trong xương sẽ tương đối ít, cho nên khi dùng lưỡi liếʍ sẽ có cảm giác rất bóng loáng, lưỡi sẽ không có cảm giác ì ạch. Mà xương hiện đại thì ngược lại, vì chứa nhiều canxi nên khi liếʍ có cảm giác se và có thể kéo lưỡi.

Ông Cao còn có một điều khác phù hợp hơn với hành vi của Cao Hạt Tử - tình yêu dành cho dê. Ông Cao hình như sức khỏe cũng không được tốt, nhưng ông ta lại nhất quyết nuôi vài con dê, hơn nữa vào mùa hè, hầu như ngày nào ông ta cũng bất chấp cái nóng như thiêu đốt để cắt cỏ cho dê ăn hoặc chăn dê.

Nhưng nếu Cao Hạt Tử thật sự sống hơn ba trăm tuổi, hơn nữa đến làng chúng tôi, trở thành ông Cao trong mắt chúng tôi, vậy tại sao ông ta lại làm như vậy? Tại sao không giống như ẩn sĩ trong truyền thuyết, tìm một ngọn núi nổi tiếng và sống ở đó, chẳng phải có thể sống lâu hơn và siêu việt hơn sao? Hơn nữa vì sao ông ta vẫn luôn làm phiền tôi chứ? Đúng, không chỉ tôi, mà cả Tiểu Huy, người đã bị bán thân bất toại, căn bệnh của nó chắc chắn có liên quan đến ông Cao.

Tôi vẫn sống một mình trong khoảng sân đó, sau khi xảy ra vụ mất phanh xe máy bí ẩn, tôi thực sự cảm thấy rất sợ hãi, vốn dĩ tôi muốn chuyển đến sân nơi cha mẹ tôi ở nhưng lại sợ những điều bí ẩn và đáng sợ đó vẫn còn ám ảnh tôi, nếu chúng còn đi theo tôi, có lẽ sẽ liên lụy đến cha mẹ.

Một thời gian dài sau khi đến thăm anh Huy thì đã không còn xảy ra vụ khủng bố nào nữa. Mọi chuyện dường như rất yên bình, mỗi ngày khi tôi đi làm, chị Lý đều hỏi tôi có điều gì bất thường không, tôi cũng nói không có gì. Chị ấy sẽ nói nửa đùa nửa thật khıêυ khí©h: “Có vẻ như làm chuyện yêu thực sự có thể trừ tà.” Mỗi khi như vậy, tôi đều cảm thấy chị ấy rất dễ thương, cũng rất quyến rũ.

Bất tri bất giác, Tết m Lịch đã tới gần. Trong Tết m Lịch của chúng tôi, rất ít người đi chợ mua thịt, mà thay vào đó, họ chọn một trong những con heo hoặc con dê của mình nuôi để làm thịt ăn Tết.

Gia đình chúng tôi quyết định gϊếŧ một con dê, nhưng trong số bảy tám con dê, nên chọn con nào đây? Cha tôi cứ chọn mãi, cuối cùng quyết định gϊếŧ con dê trắng. Con dê trắng đó, kích thước, béo gầy, lớn nhỏ, và cả tuổi tác này nọ, đều rất thích hợp để gϊếŧ thịt. Nhưng điều tôi không ngờ là, mấy ngày trước khi chuẩn bị làm thịt, những điều kỳ lạ bắt đầu liên tiếp xảy ra.