Chương 6: Người lạ trong nghĩa địa lúc nửa đêm

Sau này tôi lại đọc rất nhiều sách về khoa học, tâm lý học, phong thủy, v.v… và tôi chỉ muốn tìm ra một vấn đề: Trên đời này đến tột cùng có ma hay không? Có phải những điều tôi gặp phải chỉ là ảo giác?

Sau khi học xong cấp hai, tôi liền rời nhà, đến ở nhà chú ba, cách đó hơn 200km để đi học, bởi vì ở đó trường học tốt hơn. Sau đó tôi học cấp 3, rồi đại học, nhưng cuối cùng tôi lại chọn trở về quê hương - làm việc tại trạm cấp điện của huyện. Bởi vì huyện cách làng chúng tôi không xa, cho nên, sau khi rời nhà được mười năm, tôi lại trở về làng thường trú.

Tôi quyết định tìm tòi nghiên cứu kỹ hơn những “điều kỳ lạ” mà tôi gặp phải trong quá khứ.

Vào một đêm gần Trung thu, trăng sáng trên bầu trời, gió mát thổi qua, ánh trăng như thủy ngân đổ xuống mặt đất. Tâm trạng tôi rất tốt, sau bữa tối, tôi đi dạo một mình trên cánh đồng yên tĩnh dưới ánh trăng.

Đột nhiên, tôi phát hiện phía trước có một bóng dáng mập mạp và tập tễnh. Là nó - Tiểu Huy - người bạn thơ ấu của tôi.

Trải nghiệm của Tiểu Huy thật bi thảm. Mới vừa hơn hai mươi tuổi đã phải bán thân bất toại, có người nói sở dĩ nó mắc bệnh này là vì quá béo, có người nói nó đột nhiên ngất xỉu khi đang chơi game trên máy tính một cách liều mạng, sau đó đưa đến bệnh viện kiểm tra, mới phát hiện bị xuất huyết não, nên đã được tiến hành phẫu thuật cắt sọ.

Dù sao thì kể từ đó, nó gần như mất đi khả năng nói, giọng nói mơ hồ không ai hiểu được, đi lại khập khiễng. Cứ như thế, một thanh niên nhiệt huyết, bỗng trở thành phế nhân.

Tôi không đuổi theo nói chuyện với nó, vì bình thường nó dường như luôn cố ý hoặc vô tình tránh mặt tôi, có lẽ sự sôi nổi và sức khỏe của người bạn thời thơ ấu sẽ kí©h thí©ɧ đến nó.

Cứ như vậy, tôi chỉ đứng phía sau nhìn nó từ xa, than thở về sự vô thường của số phận con người.

Đột nhiên, tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ - tôi thấy bước đi tập tễnh của nó đột nhiên trở nên rất nhanh, hơn nữa vừa đi vừa rêи ɾỉ, la hét, như thể đang khóc hoặc đang rống giận. Hơn nữa, hướng đi của nó cũng rất lạ - nghĩa địa ở làng chúng tôi.

Đi nghĩa địa làm gì? Ông bà, cha mẹ của nó đều còn sống khỏe mạnh mà. Tôi vội vàng âm thầm theo dõi nó, để tìm hiểu đến tột cùng.

Nó khập khiễng đi đến nghĩa địa, dừng lại trước một ngôi mộ và bia mộ, rồi chỉ vào ngôi mộ và bia mộ đó "gầm lên", trong đêm tĩnh lặng, âm thanh đó rất đáng sợ, không có từ ngữ rõ ràng cụ thể, có chăng chỉ là những cảm xúc khó tả.

Tôi nhìn vị trí ngôi mộ và bia mộ đó, trong lòng rung động dữ dội - đó là mộ của ông Cao!

Ông Cao đã mất hơn mười năm, tôi nhớ hồi đó xác ông ta đã thối rữa ở trong nhà, nhưng tôi lại nhìn thấy ông ta lúc đang chăn dê bên bờ sông! Sau khi ông ta chết, con mèo quái dị đã đến nhà chúng tôi! Ngoài ra, tôi còn nhìn thấy ông cậu say rượu không biết gì của mình đang cúi chào với con mèo quái dị đó, còn có vài người mặc áo liệm xuất hiện bên cạnh con mèo, những cảnh tượng kỳ lạ về ông Cao chợt hiện lên trong đầu tôi.

Nhưng tôi không biết tại sao Tiểu Huy lại đến mộ ông Cao hét lớn như vậy. Chẳng lẽ căn bệnh của nó cũng liên quan đến ông Cao? Nhưng làm sao có thể chứ? Nó chỉ mới mắc bệnh trong một hai năm nay thôi mà!

Tôi nín thở tập trung, nằm trong một con mương cách Tiểu Huy không xa, quan sát cẩn thận cảnh tượng này.

Tiểu Huy vẫn còn phấn khởi gầm lên, giọng đã có chút khàn khàn. Đột nhiên, có một vật màu đen nhảy ra từ ngôi mộ, đó là một con mèo. Hơn nữa, đó là một con mèo rất to. Con mèo đó quen quá, đúng vậy, chính là con mèo quái dị xuất hiện trong nhà tôi khi tôi còn nhỏ!

Sau ngần ấy năm, vậy mà nó vẫn còn sống.

Theo sự xuất hiện của con mèo, tiếng gầm gừ của Tiểu Huy đột ngột dừng lại. Tiếp theo vang lên chính là tiếng cười rùng rợn của con mèo. Tiếng cười này in sâu vào tâm trí và trí nhớ của tôi. Tôi từng nghi ngờ đó chỉ là ảo giác và giấc mơ mà thôi, nhưng, cho đến đêm trăng sáng này, tôi mới nhận ra rằng mọi thứ tôi trải qua thực ra đều không phải là mơ.

Kế tiếp, có vẻ như con mèo đang cãi nhau kịch liệt với Tiểu Huy, nhưng không ai hiểu được cuộc đối thoại đó - lời nói của Tiểu Huy nghe không giống "tiếng người", bởi vì nó chỉ hét lên một cách mơ hồ, giống như một người câm bị ép đến nóng nảy nhưng không thể nào dùng ngôn ngữ để diễn đạt được.

Còn tiếng của con mèo đó phát ra cũng hoàn toàn không giống tiếng mèo, mà là một "tiếng người" mơ hồ, nói chính xác hơn là giống giọng của ông Cao.

Tôi chợt cảm thấy một nỗi tức giận vô cùng: Chính con mèo quái dị này, đã khiến tôi sợ hãi và thấy vô số cơn ác mộng khi còn nhỏ, gây ra rất nhiều bóng ma trong tuổi thơ của tôi. Mà hôm nay, bệnh của Tiểu Huy chắc chắn có liên quan đến con mèo này. Chết tiệt, mặc kệ mày là ai, mặc kệ mày có phải là ông Cao đầu thai hay không, chúng ta không thù không oán. Tại sao mày lại gây tổn hại cho chúng tao như vậy!

Tôi từ trong mương đứng dậy, tìm thấy một nửa viên gạch trên mặt đất, cầm nó trong tay, rồi cúi xuống, lặng lẽ từ bên cạnh, lợi dụng sự che khuất của những ngôi mộ khác rồi từ từ đến gần con mèo.

Khi còn cách con mèo khoảng bốn, năm mét, tôi bất ngờ nhảy ra, dùng viên gạch trên tay đập vào con mèo quái dị. Đồng thời, trong miệng hét lớn: "Mẹ kiếp, tao đập chết mày, đồ quái vật."

Một tiếng kêu chói tai vang lên, như thể viên gạch đã đập vào chân sau của con mèo, nó khập khiễng chui vào mộ ông Cao.

Tiểu Huy cũng bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho sợ đến mức ngồi phịch xuống đất. Tôi vội vàng bước tới, đỡ nó dậy, hỏi nó có ổn không.

Phải một lúc sau nó mới bình tĩnh lại, rồi dựa vào vai tôi bắt đầu khóc, giống như một đứa trẻ bị tổn thương nặng nề vậy.

Tôi đau lòng đỡ nó lên, rồi nói với nó: "Tiểu Huy, nói cho mình biết, bệnh của bạn có phải có liên quan đến con mèo đó đúng không? Có phải do nó gây ra không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiểu Huy càng khóc lớn hơn. Cảm xúc cũng càng kích động, tôi không biết rõ là nó đang gật đầu xác nhận hay lắc đầu phủ nhận.

Tôi an ủi nó: “Không sao đâu, bạn bình tĩnh trước đã. Đêm đã khuya rồi, mình đưa bạn về nhà nhé.”

Lần này tôi có thể cảm nhận rõ ràng nó đang gật đầu. Tôi đỡ nó, chậm rãi đi về phía làng, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, nỗi sợ hãi và u ám đè nén trong lòng nhiều năm dường như đã bị cuốn đi. Quỷ Thần đều sợ kẻ ác, dường như khi đối phó với điều ác thì cần phải lấy ra hết can đảm và dũng cảm, mới có thể khắc phục.

Sau khi đưa Tiểu Huy về nhà, đêm đó tôi lại không ngủ được.

Tôi vẫn muốn tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Huy? Nếu nó không thể diễn đạt bằng lời thì có lẽ có thể diễn đạt bằng bút mực. Đúng rồi, vậy tôi sẽ để nó viết ra tất cả những gì nó đã trải qua.

Điều tôi cũng còn tò mò là, tại sao ông Cao sau khi chết lại “tác quái”? Khi ông ta còn sống, chúng tôi vẫn rất tốt với ông ta mà, vậy tại sao sau khi chết lại đến hành hạ chúng tôi như vậy? Mối quan hệ giữa ông Cao và nhà tá điền Cao có con trai bị chó ăn thịt là gì?

Tôi dùng gạch đập con mèo quái dị gắn bó chặt chẽ với ông ta đó, nó sẽ trả thù tôi như thế nào?

Tôi lang thang giữa sợ hãi và phấn khích, đã hơn ba giờ sáng mà tôi vẫn không buồn ngủ chút nào. Tôi khoác áo ngồi dậy, dùng dao nhỏ khắc chuôi kiếm gỗ đào.