Chương 7: Di ảnh của ông nội

Có lẽ khoảng ba giờ sáng tôi mới nằm xuống và chìm vào giấc ngủ.

Tiếng đồng hồ báo thức dồn dập đánh thức tôi khỏi cơn mơ, tôi vội vàng đứng dậy rời khỏi giường, nhanh chóng rửa mặt và đánh răng. Sau đó buồn ngủ đẩy chiếc xe máy ra, mỗi ngày tôi phải cưỡi nó đi làm ở thị trấn cách đó hơn mười cây số.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi cảm thấy rất chóng mặt, như thể đang say rượu. Trí nhớ của tôi có hơi mơ hồ, cảm giác có hơi mông lung, ý thức cũng có hơi bay bỏng, giống như đang đi trên mây.

Chiếc xe máy đang chạy rất nhanh trên đường nhựa, không biết tại sao nhưng tôi có cảm giác như chiếc xe máy đang lao đi càng lúc càng nhanh, tôi cảm thấy chân ga bên tay phải đã bị hỏng, tôi nhanh chóng bóp phanh tay trái, nhưng lại không có tác dụng; chân phải của tôi vội đạp phanh chân phía sau, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả.

Tôi thấy kim đồng hồ ở đồng hồ tốc độ trước mặt chỉ 80km, 100km, ? ? Hóa ra đã càng nhanh, tiếng gió bên tai rít lên, tôi sợ đến mức hét lên, một suy nghĩ rõ ràng hiện lên trong đầu tôi, nếu mọi thứ đã hỏng thì chết chắc.

Đột nhiên, khi tôi vừa sắp băng qua đường ray xe lửa, một đoàn tàu đúng lúc đang lao vùn vụt tới, nhưng tôi lại không thể nào thắng lại, cho nên đương nhiên đã lao vào gầm tàu

với tốc độ rất cao.

Trước mắt tôi tối sầm lại, tôi cảm thấy cơ thể mình như bị tàu hỏa nghiền nát, tôi hét lên, chợt tỉnh dậy, hóa ra chỉ là một cơn ác mộng!

Sự đau đớn, sợ hãi và buồn bã tột độ khiến tôi toát mồ hôi lạnh, may thay đó chỉ là một giấc mơ.

Tôi không bật đèn, bên ngoài trời vẫn tối đen, tôi nhìn đồng hồ thì thấy mới chỉ khoảng bốn giờ bốn mươi. Tôi ổn định tâm trạng, trở mình muốn ngủ tiếp một lát, dù sao tôi còn có cả trăm ngày làm việc, chỉ ngủ một hai tiếng cũng được.

Nhưng tôi làm sao cũng không thể ngủ được nữa.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng xoảng ở phòng ngoài, như thể có thứ gì đó bị vỡ. Tôi cũng bị âm thanh bất ngờ đó làm cho sợ hãi, tim tôi như co rút lại.

Cha mẹ tôi đang ở một sân khác, nhưng tôi chỉ có một mình trong sân nơi tôi ở, trong buổi rạng sáng vô cùng yên tĩnh này, sau một cơn ác mộng khủng khϊếp, khả năng chống lại nỗi sợ hãi của trái tim tôi trở nên rất yếu. Tôi đứng dậy khỏi giường, run rẩy một chút, không biết là vì lạnh hay vì sợ hãi mà cảm thấy mình run rẩy dữ dội. Bật đèn lên, tôi chộp lấy một chiếc rìu, đi ra gian ngoài để xem đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra.

Khi đèn ở gian ngoài bật lên, tôi mới phát hiện ra, hóa ra là bức di ảnh của ông nội tôi treo trên tường đã rơi xuống, đập vào gương trước xe máy. Tấm gương đã bị đập vỡ, cán gương cũng bị đập quẹo xuống. Không chỉ vậy, tấm chắn bùn trước và đèn của xe máy cũng bị đập nát.

Mặt kính trên bức di ảnh của ông nội cũng bị vỡ vụn trên sàn nhà. Tôi không lo lắng kiểm tra tình hình chiếc xe máy thế nào, mà lập tức đi tới nhặt bức di ảnh của ông nội lên, cẩn thận giũ bỏ mảnh kính vỡ còn sót lại trên đó, may mắn là di ảnh của ông nội không bị hư hại gì, chỉ có tấm kính trên khung bị vỡ mà thôi.

Ông nội tôi đã qua đời năm ngoái, tuy ông vẫn luôn sống ở nhà chú tôi, nhưng mối quan hệ của chúng tôi luôn rất sâu sắc, ông rất yêu quý tôi, đứa cháu trai duy nhất này, mà chú tôi chỉ sinh được một cô con gái, xét thấy chú tôi là công chức, cho nên muốn sinh thêm đứa thứ hai gần như là không thể.

Ông nội tôi có tư tưởng trọng nam khinh nữ cực kỳ điển hình, ông thường nói với cha và chú: “Dòng họ chúng ta từ trước đến nay con cháu thưa thớt, nhưng không ngờ đến thế hệ chúng mày lại càng tồi tệ hơn, thành nhất mạch đơn truyền*. Nhưng cũng may còn có một đứa cháu trai quý giá như vậy, nếu không đúng là phải “Đoạn tử tuyệt tôn”, như vậy thì tao thật sự là chết không nhắm mắt.”

*nhất mạch đơn truyền: cả dòng họ chỉ có một đứa nối dõi duy nhất

Ông còn thường nói: “Tao có bất cứ lo lắng hay rắc rối nào, chỉ cần nhìn thấy đứa cháu yêu quý của tao một lần, thì chuyện gì cũng biến mất.” Tôi quả thực là hòn ngọc quý trên tay ông nội.

Lúc ông nội tôi qua đời, tôi đã tan nát cõi lòng khóc ròng rã một ngày, giọng tôi khàn đến mức không còn phát ra được âm thanh nào nữa, cuối cùng không thể không tiêm thuốc mới chìm vào giấc ngủ.

Tôi phóng to bức ảnh của ông nội khi ông còn sống, đặc biệt đặt làm một khung ảnh lớn rồi treo lên tường ở cửa chính của nhà chính, cha mẹ và chú tôi đều phản đối tôi làm như vậy, họ nói như thế này sẽ làm ngôi nhà giống như một linh đường, nhưng tôi hoàn toàn phớt lờ những lời họ nói, tôi chỉ cảm nhận được ánh mắt yêu thương của ông nội khiến tôi cảm thấy ấm áp, cũng rất an toàn. Mỗi lần nhìn thấy hình ảnh của ông, trong lòng tôi lại có một dòng nước ấm dâng lên.

Tôi đau lòng nhặt di ảnh của ông nội lên, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, thầm nghĩ hôm nay sẽ đến một studio ảnh trong thành phố để đặt một khung ảnh.

Sau đó tìm một cây chổi và quét những mảnh kính vỡ dưới đất. Khi đang quét kính, tôi chợt nhận ra điều gì đó, mà điều này khiến tôi rùng mình bởi vì nhận ra rằng chiếc xe máy cũng không đặt sát bức tường! Nó cách bức tường ít nhất hai mét! Vậy tại sao bức di ảnh treo trên tường lại nện vào nó, cho dù bức di ảnh có trượt khỏi tường thì khung ảnh cũng chỉ chạm đất dưới chân tường, làm sao có thể nện vào một chiếc xe máy cách tường hơn hai mét?

Chẳng lẽ là bức di ảnh của ông nội đang nhắc nhở tôi về điều gì đó? Chợt nghĩ đến cơn ác mộng vừa tỉnh dậy, tôi bỗng như hiểu ra điều gì đó!

Tôi vội vàng kiểm tra phanh tay và phanh chân của xe máy thì quả nhiên là hỏng hết!! Tình huống tương tự như trong giấc mơ!! Chắc chắn không phải là do di ảnh đập xuống gây ra, bởi vì di ảnh hoàn toàn không hề nện vào chỗ phanh tay chứ đừng nói đến phanh chân phía sau. Tức là những bộ phận này đã bị hư hại trước khi bị bức di ảnh nện vào. Nhưng hôm trước tôi về thì mọi thứ của xe vẫn bình thường mà!

Có phải ông nội đang nhắc nhở tôi không?

Đối diện với bức di ảnh trên bàn, tôi chợt quỳ xuống đất, không khỏi nghẹn ngào bật khóc.