Chương 8: Bí tịch trừ tà

Điều đáng sợ nhất trên thế giới là gì? Là gặp nguy hiểm, nhưng bạn không biết nguy hiểm đến từ đâu.

Niềm vui sướиɠ và dũng khí mà tôi cảm nhận được khi đập con mèo quái dị trong nghĩa địa nhanh chóng bị thay thế bởi nỗi sợ hãi tột độ, thậm chí tôi còn hơi hối hận, đúng lý mình không nên xúc động như vậy. Nếu là một “người” muốn trả thù tôi, âm mưu hãm hại tôi, tôi vẫn có thể đề phòng và cẩn thận, nhưng hiện tại người muốn hãm hại tôi lại là một lực lượng thần bí và còn tà ác như vậy. Tôi nên đối phó thế nào? Tôi thực sự không biết. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình yếu ớt như thế, yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn.

Cuối cùng, sau khi thức đến tận bình minh, tất nhiên tôi không có tâm trạng đi làm nên đã gọi điện xin nghỉ bệnh. Tôi cũng không kể với cha mẹ về trải nghiệm kỳ lạ vào ban đêm vì sợ họ sẽ lo lắng. Tôi ở nhà cả ngày, ôm chặt di ảnh của ông nội, thầm cầu nguyện linh hồn ông trên trời có linh thiêng có thể bảo vệ tôi. Di ảnh của ông nội đã trở thành niềm an ủi duy nhất của tôi.

Tôi thừa nhận sự hèn nhát của mình, bởi vì tôi thực sự không muốn chết, cũng vào đêm đó, tôi đã dũng cảm đi đến mộ ông Cao, quỳ xuống và cầu xin ông ta tha thứ cho sự vô tri của tôi, tôi không nên đập con mèo gắn bó chặt chẽ với ông ta. Giống như cầu xin một tên trùm xã hội đen tha thứ vậy, xin ông ta đừng chấp nhặt với tôi, đừng đến trả thù tôi nữa. Tất cả là lỗi của tôi.

Sau khi làm xong những điều này, trong lòng tôi mới cảm thấy yên ổn hơn một chút.

Đêm hôm đó, tôi bắt đầu tìm kiếm trên mạng nhiều đối sách và phương pháp khác nhau về cách đối phó với “quỷ” cùng với cách xua đuổi tà ma. Tuy nhiên, tôi không thực sự tin tưởng lắm vào các phương pháp của người hiện đại, vì tôi cho rằng tất cả đều là tin đồn, chắc chắn sẽ không có hiệu quả.

Cuối cùng, tôi tìm thấy một cuốn sách về "Ngự Quỷ Thuật" nói là được viết vào thời nhà Đường. Chẳng phải cuốn “Thôi Bối Đồ” nổi tiếng được cho là đã tiên đoán chính xác những sự kiện lịch sử quan trọng xảy ra ở Trung Quốc hơn một nghìn năm cũng được viết vào thời nhà Đường sao? Nó cho thấy thời đại đó hẳn là thời kỳ phát triển đỉnh cao của huyền học. Vì vậy tôi đã đọc nó một cách cẩn thận.

Trong sách có rất nhiều cách xua quỷ, trừ ma, một trong những phương pháp quan trọng mà tôi cảm thấy rất mới lạ là “Đôn Luân”, “Đôn Luân” là gì? Trong tiếng địa phương, nó có nghĩa là "làm chuyện yêu".

Dùng làm chuyện yêu để xua đuổi ma quỷ? Nguyên lý là gì? Trong sách giải thích rằng, quỷ thật ra là “tà khí”, khi “tà khí” này tích tụ đến mức lớn sẽ biến thành quỷ. Nếu âm khí quá mạnh hoặc dương khí quá mạnh, đều sẽ mất cân bằng và sinh ra tà khí, mà nếu tà khí tích tụ thì sẽ sinh ra ma quỷ. Lúc nam nữ đang “Đôn Luân”, đó là lúc âm dương khí hòa hợp nhất, cũng là lúc có khả năng chống lại tà khí tốt nhất.

Trùng hợp thay, có một cuốn sách vào thế kỷ 18 của một học giả người Mỹ viết về các hiện tượng siêu nhiên cũng đề cập đến việc sử dụng việc nam nữ làm chuyện yêu để đối phó với các oan hồn trong lâu đài cổ. Chẳng qua, người nước ngoài không đề cập đến âm dương khí, mà cho rằng trong thần thoại Hy Lạp, thần chiến tranh Ares đã kết hôn với nữ thần sắc đẹp Aphrodite và sinh ra nữ thần hòa hợp Harmonia. Giải thích nó từ góc độ văn hóa Trung Quốc: Thần chiến tranh tượng trưng cho Dương Khí, còn nữ thần tượng trưng cho Âm Khí, một khi cả hai giao nhau sẽ “hòa hợp”. Điều này không khác gì nguyên lý mà tổ tiên chúng tôi đã dạy!

“Cuốn sách siêu nhiên” của Mỹ thế kỷ mười tám này cũng đề cập đến trường hợp một cặp tình nhân trẻ thích khám phá những lâu đài bị ma ám, họ có thể an toàn mà không hề hấn gì ngay cả trong những lâu đài đáng sợ nhất. Trong lúc nhiều nhà thám hiểm khác một là chết thảm, hai là phát điên khi trải nghiệm những lâu đài “ma ám” dữ dội nhất này. Cuối cùng, cặp đôi này đã tiết lộ “phương pháp diệt ma” của mình đó là dùng chuyện mây mưa để đối phó với các hồn ma vào lúc nửa đêm, thời điểm ma khí thịnh vượng nhất.

Lúc ấy, khi nhìn thấy đoạn này, trong lòng tôi còn nghĩ, trong tình huống như vậy mà còn có thể làm được sao?

Nhưng mà khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, phương pháp này cũng có thể thử lắm chứ, tôi có nên tìm một người phụ nữ để “hòa hợp” không nhỉ? Tôi cảm thấy việc mình đang làm có chút hoang đường, nhưng mọi chuyện xảy ra với tôi chẳng phải cũng là “hoang đường” sao? Thế giới này vốn có một mặt rất hoang đường và rất không thể tưởng tượng được.

Chết tiệt, hơi đâu quan tâm nhiều như vậy, cứ quyết định như vậy đi, tìm một người phụ nữ thử xem. Nhưng tìm ai đây? Đột nhiên, một ứng cử viên rất phù hợp hiện lên trong đầu tôi: Chị Lý làm cùng văn phòng.

Chị Lý ba mươi lăm tuổi, nghe nói chị ấy đã từng kết hôn, nhưng vì chị ấy nɠɵạı ŧìиɧ, chồng chị ấy không chịu nổi nên đã ly hôn. Chị ấy có ngoại hình trung bình nhưng lại có dáng người khá đẹp, vòng eo thon, vòng mông tròn, trước tấn công sau phòng thủ, dáng người nóng bỏng.

Thực ra chị Lý cũng không phải là một phụ nữ lăng loàn, chị ấy là một người rất có lý tưởng, bình thường thích đọc sách, cũng rất thông minh, rất hiểu biết, rất văn chương, rất độc lập, cũng là một phụ nữ rất tư sản. Thực lòng mà nói, tôi luôn có ảo tưởng với chị ấy, nhưng mà do luôn có ác ý nhưng lại không có dũng khí, sau lần “biến cố sinh tử” lớn này, tôi chợt cảm thấy sự xấu hổ đó thực sự không cần thiết, so với sự sống chết, mọi thứ khác chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, xét về ngoại hình thì tôi khá tốt, chị Lý luôn có cảm tình tốt với tôi.

Làm thế nào để bắt đầu đây? Tôi quyết định viết ra tất cả những cuộc gặp gỡ kỳ lạ của mình rồi gửi chúng qua email đến hộp thư của chị Lý. Tôi nhớ đêm hôm đó, mình đã viết đến khoảng 2 giờ sáng.

Bởi vì tôi đã nghỉ bệnh hai ngày, cho nên sau khi gửi email cho đến ngày thứ ba, tôi mới đến văn phòng đi làm. Trong lòng tôi thực ra cũng không lo lắng lắm, vì trong tin nhắn, tôi cũng không đề cập đến việc cùng làm chuyện yêu với chị ấy để “tránh tà ma”, vì tôi sợ chị ấy sẽ cho rằng tôi đang giở trò lưu manh.

Nhưng mà, khi nhìn thấy chị Lý ở văn phòng, tôi vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên. Ban đầu trong văn phòng có ba người, chẳng qua người còn lại đang đi công tác, cho nên chỉ còn lại tôi và chị Lý. Khi chị Lý nhìn thấy tôi, chị ấy cũng không có biểu hiện gì bất thường, vẫn chào hỏi, trò chuyện như trước, hỏi tôi đã khỏi bệnh chưa. Lòng tôi dịu đi đôi chút, nhưng không khỏi băn khoăn: “Chẳng lẽ chị Lý không xem email tôi gửi sao?”

Khi công việc bận rộn, tất cả những điều lộn xộn này tạm thời bị lãng quên.

Cho đến trưa, sau bữa trưa, chúng tôi trở lại văn phòng, khi tôi đang ngồi thẫn thờ tại chỗ, chị Lý đột nhiên cầm tách trà đi tới với “nụ cười xấu xa" trên mặt, vòng ba gợi cảm của chị ấy tựa vào bàn làm việc của tôi, những đường cơ bụng và đôi chân quyến rũ trong chiếc quần jean vừa vặn cũng như hương thơm cơ thể hấp dẫn khiến tim tôi đập loạn xạ.

Chị ấy mỉm cười và thấp giọng hỏi tôi: “Cậu chuyển sang viết tiểu thuyết kinh dị từ khi nào vậy?” Lời này vừa nói ra, tôi biết chị ấy chắc chắn đã đọc email đó. Không biết vì sao, đột nhiên tôi cảm thấy muốn khóc. Chị ấy là người duy nhất trên thế giới biết những trải nghiệm bí ẩn nhất và kinh khủng nhất của tôi. Cảm giác này giống như một đứa trẻ bị đối xử quá tệ, đang cố kìm tiếng khóc nhưng ngay khi mẹ vừa xuất hiện, thì lập tức sẽ bật khóc. Bản chất làm mẹ ở phụ nữ sẽ khơi dậy cảm giác muốn khóc ở đàn ông.

Tôi thực sự không thể cầm được nước mắt nữa, chúng bắt đầu chảy xuống như những hạt cườm vỡ.

Chị Lý không ngờ tôi sẽ khóc, nhìn thấy phản ứng của tôi, chị ấy không khỏi hoảng sợ, lắp bắp hỏi: "Cậu sao vậy, tôi, tôi đã nói gì sai à?"

Tôi không trả lời ngay mà vùi mặt vào đùi chị ấy, dùng tay nắm lấy tay chị ấy, tôi càng khóc to hơn, chỉ là cố gắng không khóc thành tiếng.

Chị ấy không đẩy tôi ra mà dùng một tay xoa đầu tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy, đừng giữ trong lòng, hãy nói cho chị biết đi."

Tôi ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, nhìn chằm chằm vào mắt chị ấy với thái độ cực kỳ nghiêm túc và nói: "Tôi muốn nói với chị, đó không phải là tiểu thuyết kinh dị, mà là tất cả những gì tôi thực sự đã trải qua, chị có tin không?"

Chị Lý đưa tay chạm vào trán tôi, vẫn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Cậu không sao chứ, cũng không bị sốt."

Tôi chỉ bất đắc dĩ đáp lại, có chút hụt hẫng: “Đó là sự thật, tôi sẽ chứng minh cho chị thấy.”

Chị Lý vẫn có chút nghi ngờ đáp lại: “Được rồi, ngược lại tôi cũng muốn biết trên đời này có những thứ kỳ lạ mà cậu nhắc tới hay không.”

Tôi biết có tiếp tục giải thích cũng vô ích, tôi chỉ có thể tìm cách chứng minh cho chị Lý thấy, nhưng chứng minh bằng cách nào đây?