Quyển 2 - Chương 3: Máu và thịt

Mấy ngày hôm sau, thằng Phát bắt đầu luyện chú chó con để nó trở thành linh cẩu. Bước đầu tiên là cho nó tập làm quen với âm khí, hàng ngày mỗi lần cho con chó uống sữa, Phát lấy con dao tự cắt đầu ngón tay mình, nhỏ vào bát sữa của nó, cho nó quen mùi. Thêm vào đó, hằng đêm, thằng Phát còn dắt con cún con đi dạo, nơi mà thằng Phát thường dắt con chó con đến là cái nghĩa trang gần đó. Mấy ngày đầu con chó con có vẻ rụt rè, nó dường như muốn quay đầu bỏ chạy khi nhìn thấy cái ngĩa trang ở xa xa. Càng ngày, thằng Phat càng dắt con chó con lại gần nghĩa trang hơn, thậm chí là đi sâu vào nghĩa trang. Chỉ tội nghiệp cho chú chó con, mỗi lần bị thằng Phát ép vào sâu tận trong nghĩa trang, nó kêu lên những tiếng ăng ẳng thảm thiết, dường như nó đã cảm nhận được oan hồn hiện hữu. Đôi khi con chó con kêu to quá, thằng Phát sợ mấy người bảo vệ nghĩa trang ra đuổi, nó phải bế con chó con lên ôm ấp vỗ về. Lạ thay, mỗi lần con chó con được thằng Phát ôm là nó im bặt, mứng quýnh lên ngoe nguẩy cái đuôi mà liếʍ mặt thằng Phát lia lịa. Dần dần, con chó con dường như quen hẳn, được thằng Phát dắt vô nghĩa trang, nó dường như không còn kêu nữa, chỉ hơi dụt dè, nhiều khi tính quay đầu bỏ chạy, nhưng bị thằng Phát dữ lại, bắt đứng đúng một tiếng mới cho về.

Con chó con ngày càng lớn, và số tiền mà thằng Phát để dành cũng ngày càng cạn kiệt dần. Cuối cùng, thằng Phát phải xin làm tạm ở một lò gạch ban ngày để kiếm tiền sinh hoạt và chăm lo cho chú chó con này. Từ ngày có con cún con về, Hân cũng hay qua chơi với nó lắm, và con chó con cũng có vẻ quý Hân. Mỗi lúc rảnh rỗi mà Phát chưa đi làm về, Hân bảo Phát cứ để con chó con cho Hân chăm cho. Hôm nào được nghỉ hết phiên trực, Hân thường dắt con chó con cho nó ra công viên chạy nhảy. Con chó con bây giờ đã có răng, có thể ăn đồ ăn được, thằng Phát thấy vậy đã bắt đầu bước thứ hai, là luyện cho nó thành tinh. Thằng Phát mỗi lần ra chợ mua đồ nhắm, thường mua thêm một ít thịt chó luộc mang về cho chú chó ở nhà. Cái ngày đầu tiên, Phát vứt cho con chó con mấy miếng thịt chó luộc, con chó con chỉ ngửi nhưng rồi nhất quyết không ăn. Thằng Phát thấy vậy thì bức súc lắm, nó quát lớn:

- Tại sao mày không ăn đi! Chả lẽ mày không muốn làm linh cẩu à?

Mỗi lần thằng Phát quát lớn như vậy, con chó con lại cúp đuôi lại, núp mặt vào góc phòng. Quá Mệt mỏi, thằng Phát quyết tâm cho nó nhịn đói, bắt nó phải ăn. Đến ngày thứ hai, khi đi làm về, thằng Phát nhìn vô cái chén cơm của nó thì thấy mấy miếng thịt chó vẫn còn. Chán nản, Phát ra ngoài ăn tạm tô phở, tối hôm đó, nó ngồi rình con chó con mãi. Cuối cùng, con chó con vì quá đói nên đành phải tiến lại ăn mấy miếng thịt đó. Thật thương thay, sau khi ăn tầm mười phút, chú chó con nôn thốc nôn tháo khiến cho thằng Phát phải phát hoảng. Thằng Phát nhìn chú chó con bụng dẹp lép, nằm yếu ớt mà nó thương lắm. Cuối cùng hắn phải vô nhà tráng một quả trứng, trộn với cơm, đồng thời băm nhuyễn một miếng thịt chó nhỏ trộn chung lại đem cho con chó con ăn. Chú chó con thấy có đồ ăn mới thì mừng quýnh lên ăn hết ngay, sau đó chú ta thênh thàng nằm ngủ. Cả đêm hôm đó, thằng Phát phải ngồi bên cạnh canh trừng để coi con chó con có bị nôn mửa nữa hay không.

Ngày hôm đó là cuối tuần, thằng Phát ở nhà cả ngày, đang ngồi đọc báo nghe đài dưới tầng cùng với con cún con thì nhỏ Hân ghé qua. Vừa thấy nhỏ Hân, con cún con mừng quýnh lên vẫy đuôi dựt dây buộc đòi chạy ra đón, Hân bước vô nhà nói:

- Hôm nay mát giời, anh cho em dắt con mực đi dạo với em nhé?

Phát nghe thấy vậy như có vẻ không hiểu, thấy vậy, Hân quay qua chú chó con cởi dây và nói:

- Chị đây, mực đi dạo với chị nhé.

Con chó con vừa được cởi dây, là nhảy bổ lên người Hân vẫy đuôi cuống quýt, và liếʍ lên mặt nhỏ. Phát bây giờ mới hiểu, hóa ra Hân đã đặt tên con chó con đó là mực. Con mực này khôn lắm, bây giờ cho nó đi chơi, không cần dây dợ gì vì nó luôn đi bên cạnh hai người, kể cả sang đường và nó luôn biết nghe lời. Hân quay ra hỏi Phát:

- Anh đi dạo cùng em với con mực nhé?

Phát còn đang lưỡng lự, nhưng hắn nhìn ánh mắt của Hân, cộng thêm con mực cứ ngồi bên vẫy đuôi kêu lên những tiếng ăng ẳng nho nhỏ rất dễ thương. Cuối cùng Phát đành chiều lòng hai người. Hân và Phát đi dạo công viên cùng với con mực trông thật xứng đôi vừa lứa lắm. Hài người tựa như một đôi tình nhân trẻ, họ đi bên nhau tuy là không nắm tay, nhưng lại có con mức lúc thì chạy lên trước vẫy đuôi, lúc thì lại đi bên cạnh, tựa như một gia đình hạnh phúc vậy. Đi bên cạnh Phát một lúc lâu, Hân cố bắt chuyện với hắn, nhưng mỗi khi Hân hỏi đến chuyện còn ở bên Cam Pu Chia, Phát dường như muốn giấu giếm điều gì đó, chỉ ừ cho qua chuyện. Cuối cùng, Hân hỏi:

- Thế anh đã có cô nào để mắt đến chưa? Hay như đã để ý ai chưa?

Phát nghe xong câu đó thì đỏ mặt, đưa tay lên gãi đầu. Hắn liếc nhìn qua Hân và bắt gặp ánh mắt của nhỏ, phải mấy giây sau, Phát mới trả lời là chưa. Nhưng đối với Hân, chỉ với cái lúc hai đôi mắt bắt gặp nhau ngắn ngủi đó, đã cho nhỏ hiểu rằng Phát vẫn như ngày nào, và chắc chắn hắn có càm tình với Hân. Thời gian thấm thoát trôi qua, con mực bây giờ đã lớn vổng lên. Nó bây giờ đã to lắm rồi, thằng Phát mỗi khi giắt nó ra nghĩ địa, con mực không còn quay đầu mà bỏ chạy, cứ thỉnh thoảng, mỗi lần thằng Phát cảm thấy lạnh gáy, là y như rằng con mực lại sủa lên ầm ỹ. Đó có thể được coi là dấu hiệu cho thấy, con mực bây giờ đã thực sự nhận biết người âm hiện diện, hơn thế nữa là nó không còn sợ nữa rồi. Cái tối hôm đó, thằng Phát ngồi cạnh con mực rất lâu, vuốt ve nó mà nói:

- Thật tiếc thay cho mày mực ạ, tao quý mày lắm, nhưng có lễ kiếp này mày với tao sẽ không được hạnh phúc bên nhau đâu. Sau khi mày đã thành linh cẩu rồi, thì mày sẽ không còn là con mực như ngày nào nữa...

Không biết con mực có hiểu thằng Phát nói gì hay không, chỉ thấy nó liêm mặt thằng Phát lia lịa, vẫy đuôi cuống quýt. Thằng Phát bây giờ chỉ còn nước chờ đợi, đợi cái ngày mà con mực trở thành linh cẩu thực sự. Cha nuôi của nó trước kia có nói rằng, một khi con chó đã thành tinh, đã cảm nhận được người âm rồi. Cứ tiếp tục cho nó uống máu mình và cho ăn thịt chó. Hãy chờ đợi đến cái lúc mà chứng kiến nó ăn lình hồn, ngay sau cái lần đó thì linh cẩu đã luyện thành, cần phải cho nó ăn một miếng thịt của mình ngay để nó mãi mãi làm linh cẩu, mãi mãi làm thoại thú, mà không bị Diêm Vương bắt về. Thằng Phát nằm cả đêm suy nghĩ về điều đó, nó chưa hiểu được việc chứng kiến con mực ăn linh hồn là thế nào, nó cứ nằm như thế suy nghĩ cả đêm.