Chương 30: Mượn VR

Vân Ly khoát tay, giải thích một cách nhạt nhẽo: "Không phải anh không gọi xe được sao, em gọi giúp anh..."

Thấy anh không hé răng, Vân Ly ảo não nói: "Anh đừng cảm thấy em có ý đồ gì khác."

Nghe lời cô nói Phó Thức Tắc mới chú ý đã đến tám rưỡi tối rồi.

Anh nhìn về phía Vân Ly, cô trang điểm trang nhã, vóc dáng cao gầy, hai gò má yếu ớt bị lạnh đến ửng hồng, khuôn mặt có nét khí khái, giống như một sinh viên chưa tốt nghiệp. Nhớ đến chuyện lúc nãy trong tòa nhà cô bị người đàn ông khác đến gần cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Di động rung lên một chút, Phó Thức Tắc cúi đầu nhìn, chương trình thể hiện đã có tài xế nhận cuốc, cách anh 2km, khoảng năm phút đồng hồ sau sẽ đến.

Anh liếc mắt nhìn màn hình di động của Vân Ly, vẫn đang hiển thị "Đang tìm kiếm tài xế".

Nhận thấy anh mắt của anh, Vân Ly nâng màn hình về phía anh: "Có lẽ bây giờ hơi ít xe, vẫn chưa có người nhận. Bên anh đã nhận được chưa?"

"..."

Phó Thức Tắc nhìn màn hình điện thoại chằm chằm, tùy tiện chạm mấy cái.

Anh ngẩng đầu lên, đút điện thoại lại vào túi: "Không đặt được xe."

Vân Ly cúi đầu nhìn thời gian: "Nếu không thì... để em đưa anh qua đó? Em lái xe đưa anh đi chỉ là chuyện mất mười phút đồng hồ thôi."

"Bây giờ đã khuya, về công hay tư em cũng hi vọng anh về sớm một chút." Giọng Vân Ly không lớn, cô sợ lại tiếp tục bị từ chối, lúc nói những lời này cũng không dám nhìn Phó Thức Tắc.

Phó Thức Tắc im lặng nhìn cô một cái, không từ chối nữa: "Ừm."

Ban đầu cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, nhưng anh lại xuống giọng, trong thoáng chốc, tâm trạng Vân Ly trở nên tốt hơn nhiều, cô đi về phía trước: "Xe ở đây."

Vân Ly lái xe, khách sạn cách Đại học Bách khoa Tây Phục hai mươi phút chạy xe, lên cao tốc rồi sau đó vòng xuống đi tiếp ba nghìn mét là tới.

Nhớ đến mục đích đến đây lần này của anh, Vân Ly hỏi: "Lần này anh có mang thiết bị VR không?"

Phó Thức Tắc dùng giọng mũi đáp nhẹ một tiếng.

Vân Ly dùng giọng giải quyết việc chung nói: "Em làm một phim ngắn để tuyên truyền cho EAW, em định quay em trai em, độ nổi tiếng của nó cũng khá cao. Ngày mai em có thể mượn thiết bị đó được không?"

Cô thoải mái bổ sung thêm: "Lúc em thả anh xuống, anh đưa cho em là được, ngày mốt em đưa đến Đại học Bách khoa Tây Phục cho anh. Ngày mai anh không cần phải đến."

Phó Thức Tắc: "Thiết bị hướng dẫn theo dõi toàn thân, cô không biết thao tác."

Đã đến gần khách sạn, lực chú ý của Vân Ly tập trung vào chỗ đỗ xe ở hai bên đường, vội vàng trả lời: "Vậy thì bỏ đi, thứ Hai gặp lại."

"..."

Mở khóa cửa xe, Vân Ly quay đầu lại nhìn Phó Thức Tắc. Anh vẫn lẳng lặng dựa lưng vào ghế, bóng cột đèn bên vệ đường hắt lên mặt anh.

"Ngày mai mấy giờ?"

"Hả?" Vân Ly hơi không phản ứng kịp, sau đó vội vàng sửa lời: "Mười giờ được chứ? Em ở tiểu khu Tân Quang, em có thể đến đón anh, hoặc là anh đến chỗ em cũng được."

Phó Thức Tắc nghiêng đầu, không cần phải suy nghĩ gì nhiều: "Tự tôi sẽ qua đó."

...

Vừa mới bước vào nhà, Vân Ly đã nghe tiếng cào cửa điên cuồng của Đôi Đôi trong phòng Vân Dã. Cô gõ cửa, Vân Dã không trả lời, cửa lại khóa.

Vân Ly nằm úp sấp trên giường nhớ lại những chuyện ngày hôm nay.

Hình như là hẹn anh gặp riêng thì anh sẽ không đồng ý, nhưng nếu có liên quan đến công việc, hẳn là anh cũng không khó chịu khi phải gặp mặt cô.

Còn có lời anh chàng đeo mắt kính kia nói, Phó Thức Tắc đang tạm nghỉ học.

Từ này đối với Vân Ly mà nói là vô cùng xa lạ, cô luôn cảm thấy những người thuộc trường hợp này thì có thể do học hành không tốt hoặc sức khỏe không ổn cần phải ở nhà nghỉ ngơi, nhưng Phó Thức Tắc lại làm việc ở EAW.

Không biết trước đó anh đã trải qua chuyện gì mới trở nên kiệm lời, lầm lì như thế.

Suy nghĩ của Vân Ly không dừng ở chuyện này lâu cho lắm, đương nhiên cô cho rằng, chỉ cần anh muốn, anh có thể đạt được tất cả vinh quang một lần nữa.

Nghe thấy tiếng TV, Vân Ly đến phòng khách rót nước. Vân Dã đang nằm trên sofa, chống cằm nhìn TV chằm chằm không hề rời mắt: "Em ở nhà chờ cả một ngày."

Vân Ly: "Ờm."

Vân Dã không nói gì cả.

Vân Ly tự nhiên đi về phòng, một lát sau cô lại đi ra, giống như vừa mới nhớ đến chuyện gì đó, cô cất giọng với vẻ không dám tin: "Đừng nói là em đang trách chị không ở cùng em chứ."

Vân Dã: "..."

Mặt Vân Dã đen xì, nghiêm lại: "Không."

"Ừm, vậy là tốt rồi."

"..."

Vân Ly đến sofa ngồi xuống: "Hôm nay chị tìm đồng nghiệm mượn VR, ngày mai anh ấy mang đến đây, cho em chơi."

"Là loại nào?" Sắc mặt Vân Dã hơi khá hơn một chút: "Cho em mượn riêng à?"

Vân Ly lười giải thích với cậu nhóc: "Dù sao chơi cũng rất thú vị."

Ngày hôm sau, Dương Phương và Vân Vĩnh Xương không có nhà. Bảy giờ, Vân Ly thức dậy dọn dẹp phòng, tiện thể ra ngoài mua một chút dâu tươi.

Ngày Chủ Nhật nên Vân Dã dậy muộn hơn so với mọi ngày, Vân Ly gõ cửa phòng cậu nhóc: "Vân Dã, Vân Dã."

Cốc cốc cốc.

Không có ai đáp lại.



Cốc cốc cốc.

Vân Ly tiếp tục gõ: "Vân Dã, Vân Dã."

Nghe thấy bên trong lên tiếng cô mới mở cửa bước vào.

Vân Dã híp mắt nằm nghiêng, kẹp chăn giữa hai chân, mái tóc mềm mại dựng lên do tĩnh điện, cậu nhóc dùng vẻ mặt mơ màng nhìn Vân Ly: "Chị làm gì thế?"

Vân Ly cầm chổi bắt đầu quét rác, cất tiếng trả lời: "Em dậy sớm thế, bây giờ mới hơn bảy giờ."

"..."

Vân Dã nhíu mày: "Vừa rồi ai gõ cửa phòng em?"

Vân Ly nói rất hợp tình hợp lí: "Chị mà!" Cô cũng nhíu mày theo, "Em hỏi chuyện này làm gì?"

"..."

Vân Dã tiếp tục nằm xuống ngủ, la lên một tiếng: "Xin chị đấy."

"Lần sau chị trực tiếp lao vào gϊếŧ em luôn đi."

Vân Ly cong khóe môi, giật chăn của Vân Dã ra: "Đồng nghiệp của chị đến đây, em dậy sửa soạn bản thân mình đi, nhớ phải lễ phép một chút."

Vân Dã lưu luyến cái gối, rầu rĩ không vui, "Vân Ly, đồng nghiệp của chị là nam hay nữ thế?"

Động tác quét nhà của Vân Ly khẽ ngừng lại, "Em hỏi chuyện này làm gì?"

"Nếu là nam thì cầu xin anh ấy mau chấp nhận chị đi." Vân Dã bị đánh thức, tâm trạng rất cáu bẳn, "Nếu không phải thì nữ cũng được."

Ăn sáng xong, Vân Ly khoác thêm một chiếc áo khoác, đi xuống lầu vứt rác. Ném rác vào thùng xong, Vân Ly rửa tay ở bồn rửa tay bên cạnh, cô thoáng nhìn thấy trong đình nghỉ chân có một người đang ngồi.

Vân Ly liếc mắt một cái đã nhận ra nên đi về phía đó. Cô đút tay vào trong túi áo khoác: "Phó Thức Tắc."

Phó Thức Tắc ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

"Sao anh không lên lầu, ở bên ngoài lạnh thế này." Vân Ly mở miệng: "Còn nữa, không phải anh vừa mới bị cảm sao?"

Phó Thức Tắc: "Còn chưa đến mười giờ."

"..."

"Có thể hút thuốc một chút."

"..."

Vân Ly: "Anh theo em lên trước đi, không sao đâu."

Sau khi vào nhà, Vân Ly đưa đôi dép lê cho Phó Thức Tắc thay, trao đổi với anh nơi chờ để chơi trò chơi.

Nghe thấy có tiếng động, Vân Dã mở cửa phòng ra, Đôi Đôi phe phẩy đuôi chạy thẳng về phía Phó Thức Tắc, lượn xung quanh trước mắt anh. Phó Thức Tắc vốn đang lấy thiết bị thấy thế thì vỗ vỗ đầu Đôi Đôi.

Thấy trong phòng khách có thêm một người một chó, Vân Ly nhìn Đôi Đôi rồi lại nhìn Vân Dã, nói: "Phản ứng của cả hai giống nhau nhỉ."

Vân Dã: "..."

Vân Dã mặc một chiếc áo len ở nhà và một chiếc quần tây, hơi ngượng nghịu: "Xin chào anh, em là Vân Dã."

Phó Thức Tắc đứng dậy trả lời: "Xin chào, anh là Phó Thức Tắc."

"Chị..." Bỗng nhiên Vân Dã sững cả người, ngơ ngác đứng tại chỗ, tay vẫn giơ lên cao, la lên: "Đây không phải là người trong tấm ảnh chị dán lên tường hồi trung học đó sao?"

"Sao chị theo đuổi người ta nhiều năm như vậy..."

Cùng lúc đó, giọng Vân Ly bỗng lớn hẳn lên: "Vân Dã!!"

Vân Dã cũng ý thức được mình nói không lựa lời, gãi gãi đầu, đi đến sofa bên cạnh rồi ngồi xuống, Đôi Đôi cũng di chuyển từ chân Phó Thức Tắc đến chỗ Vân Dã..

Không khí lại lắng đọng.

"Cậu nhận sai người rồi." Phó Thức Tắc mở lời trước, "Anh với cô ấy mới biết nhau ba tháng thôi."

Nhìn thấy ánh mắt hung ác của Vân Ly, Vân Dã rụt vai lại, muốn bù đắp sai lầm của mình, cậu nhóc nhịn xuống, chủ động giải thích: "Ngại quá, hình như em nhận lầm người, nhìn kĩ lại thì thấy hoàn toàn không giống."

Tầm mắt Vân Ly xẹt qua như lưỡi dao.

"Hơn nữa chị em cũng chưa từng theo đuổi ai." Vân Dã cất lời thề son sắt.

"..."

Thấy Vân Ly vẫn cứ không vui, Vân Dã không dám ở lâu, mới ngồi trên sofa một lát, cậu nhóc lại đứng dậy nói: "Em đi rót cho anh ly nước."

Vân Ly cảm thấy Vân Dã như thằng bỏ đi nên đi theo cậu nhóc vào bếp, muốn đuổi thằng bé đi.

Vân Ly: "Em đi đi, mau về phòng em đi, ở đây không có chuyện của em."

Vân Dã hạ giọng hỏi: "Đây là anh rể tương lai của em à?"

Trong lúc giận dữ, Vân Ly cho Vân Dã một chưởng: "Nói bừa gì vậy? Nhanh phắn đi."

Vân Dã đành phải thôi, xụ mặt bước ra khỏi phòng bếp, đi về phòng mình.

Lúc đi ngang qua phòng khách, cậu nhóc vẫy tay về phía Phó Thức Tắc: "Anh à, em về phòng học bài đây."

Phó Thức Tắc gật đầu.

Sau khi Vân Dã quay về phòng, Phó Thức Tắc mới lấy máy ghi âm hồng ngoại ra đặt lên, lấy hai bộ thiết bị VR ra, vừa định hỏi Vân Ly mật khẩu wifi thì dòng thứ nhất hiện ra, chính là "Vân Dã đừng bắt".

"..."



Vân Ly: "Mật khẩu là ghép vần của tên wifi, tất cả đều viết chữ đơn."

Vân Ly thấy thỉnh thoảng anh đặt tay lên bụng thì chần chừ nói: "Anh đã ăn sáng chưa?"

Phó Thức Tắc "ừ" một tiếng qua loa.

Mười phút trôi qua, Phó Thức Tắc lắp ráp thiết bị xong, ngồi lại lên sofa mới thấy trên bàn TV có một tấm ảnh chụp chung, anh đi qua liếc mắt nhìn một cái, chắc là Vân Ly lúc học trung học đang cười ngây ngô ôm Vân Dã.

Đến khi Vân Ly gọi anh, anh mới định thần lại, ngồi về ghế sofa.

Trên bàn trà có thêm một ly cà phê và một phần bánh mì nướng, anh cũng không khách sáo, từ tốn ăn hai miếng.

Thấy anh không từ chối, Vân Ly âm thầm thở phào, anh ngước mắt nhìn cô, giọng hơi tùy ý: "Ảnh gì vậy?"

"..."

Lúc này Vân Ly chỉ muốn đánh Vân Dã một trận.

"Anh không biết đâu." Vân Ly khẽ nói một câu rồi vội vàng lao tới tủ lạnh lấy dâu tây, trong đầu rối nùi một đống.

Vân Ly buồn bực ngắt cuống dâu tây, xem chúng nó là Vân Dã ném cả đám vào trong thùng rác. Sau khi rửa sạch thì cô bưng đĩa đặt trước mặt Phó Thức Tắc.

"Em vừa rửa xong đó, anh ăn một chút đi."

Phó Thức Tắc đẩy đĩa ra: "Không ăn đâu."

"..."

Nét mặt của anh chẳng khác gì ngày thường, trong đôi đồng tử bình tĩnh không gợn sóng lại mang theo chút lạnh lùng.

Rõ ràng là vừa rồi anh vẫn còn đồng ý ăn bữa sáng cô chuẩn bị.

Thấy thế, Vân Ly lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi đối diện anh, cụp mắt xuống, tự mình cầm một quả ăn. Lúc lấy lần thứ hai, cô nhìn nhìn trong đĩa, tìm thấy hình dạng hôm nay cô cố tình chọn trong tiệm hồi sáng.

Cô đặt lên một tờ giấy, lặng lẽ đặt quả dâu tây đó trước mặt Phó Thức Tắc.

Là hình trái tim.

Vân Ly lại tự cầm một quả trong đĩa từ tốn ăn, giống như không có chuyện gì xảy ra.

"..."

Phó Thức Tắc dừng tầm mắt trên quả dâu tây, quả dâu màu đỏ thẫm, đậm nét bóng bẩy mê người.

Trong nhà không mở điều hòa, anh lại cảm thấy trong nhà oi bức hơn bên ngoài nhiều, anh dựa ra phía sau, cởi cúc áo khoác.

Không khí gần như trở nên cứng đờ.

Vân Ly nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh, chờ một lúc lâu cô mới khẽ giọng lẩm bẩm: "Thật ra đó là ảnh của anh, em thấy vào năm lớp Mười."

"Nếu như anh không xuất hiện, em đã quên anh rồi."

"Ai bảo anh lại xuất hiện chứ."

Lúc cô nói những lời này thì mắt nhìn đi hướng khác, vành tai đỏ lên, giống như rất xấu hổ.

Vốn Phó Thức Tắc đang cởϊ áσ khoác, nghe nói thế thì khựng lại.

Vân Ly còn đang định nói gì đó, bỗng cô nghe thấy tiếng Vân Dã mở cửa phòng ra, cô giống như kẻ trộm, đột nhiên đứng dậy theo bản năng, nói một cách mất tự nhiên: "Vân Dã, có thể chơi được rồi, anh này đã lắp ráp thiết bị xong rồi."

Cô cúi đầu mở camera lên.

Có lẽ do quá căng thẳng, tốc độ nói của Vân Ly rất nhanh: "Hai chúng ta cùng chơi chung một lúc rồi để chị tự chơi một lúc."

Vân Dã còn chưa kịp nghe rõ: "Chị, chị nói chậm một chút."

Vân Ly hít sâu một hơi, thả chậm tốc độ rồi nói lại một lần nữa.

Phó Thức Tắc ngồi trên sofa một lát rồi mới đứng dậy, đeo thiết bị cho hai người họ, mở một trò chơi khủng bố như đã trao đổi với Vân Ly trước đó, hình ảnh hai người trong trò chơi sẽ được chiếu trên máy tính của Vân Ly.

Anh dựa vào tường, thấy hai người đang căng cả người bước vào trò chơi. Lúc đầu khoảng cách giữa hai người hơn hai mét, chưa được bao lâu Vân Dã đã dựa vào bên cạnh Vân Ly.

Vân Dã: "Ôi mẹ ơi, Vân Ly, trò này hơi đáng sợ."

Vân Ly: "Vân Dã, em đi trước đi."

Vân Dã: "Em không đi. Chị là chị, chị đi trước đi."

Vân Ly: "Xin em đấy Vân Dã."

Vân Dã: "Xin chị đấy Vân Ly."

"..."

Phó Thức Tắc ngồi trên ghế sofa, trong tầm mắt lại xuất hiện trái dâu hình trái tim kia, giống như tiếng gọi của một vật cấm vậy.

Anh quay người nhìn hai chị em Vân Ly và Vân Dã, hai người vẫn còn đang đắm chìm trong trò chơi.

Trong lòng anh bỗng nảy sinh một khát vọng khiến người khác nghi ngờ, muốn phá vỡ sự cân bằng trong giờ phút này.

Anh cầm lấy quả dâu tây, từ tốn cắn một miếng.

Lúc hai người chơi xong cửa thứ nhất, thời gian chỉ trôi qua mười phút, Phó Thức Tắc tháo thiết bị giúp Vân Dã trước, trên miệng lại chỉ dẫn Vân Ly mở trò chơi thứ hai ra, sau khi ghi hình thêm một đoạn nữa thì nhiệm vụ ngày hôm nay đã hoàn thành.

Chờ đến khi Vân Ly bắt đầu trò chơi, Phó Thức Tắc vẫy vẫy tay về phía Vân Dã, ý bảo cậu nhóc đi qua.

"Ăn chút dâu tây đi."