Chương 15

Đúng lúc cậu đang muốn nói tiếp thì phát hiện tấm màn ánh sáng vừa dựng lên đột nhiên dao động, ngay sau đó liền bị phá vỡ, Đăng Tê Chi cũng đã đứng ở trước mặt bọn họ.

Trên người hắn khoác chiếc đạo bào màu xanh trắng thêu họa tiết chim hạc không nhiễm chút bụi trần, mái tóc trắng được cố định bằng phát quan gọn gàng, lông mi dài mảnh rậm rạp rũ xuống hợp với mí mắt dưới tạo thành bóng râm, tay phải cầm một cây phất trần tựa như tiên nhân nơi núi cao mây phủ.

Đăng Tê Chi trước tiên nhìn về phía Võ Yếu Ly: ”Ngươi còn có việc gì sao?”

Võ Yếu Ly: ”Chắc là không.”

Đăng Tê Chi: ”Đi ra ngoài.”

Võ Yếu Ly: Đúng là Thiên Đạo có luân hồi.

Cậu cô đơn hèn nhát bước ra ngoài, làm lơ ánh mắt cầu cứu của anh em tốt, trong lòng bi thương nghĩ: Người yêu trở thành chị em, anh em lại hóa mẹ kế. Thật là thế đạo khôn lường.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Miêu Tòng Thù và Đăng Tê Chi, Đăng Tê Chi giơ tay dựng lên một tấm màn ánh sáng có tác dụng cách âm tránh cho người bên ngoài nghe lén.

Đăng Tê Chi phất tay đem cây phất trần màu trắng bạc thu lại: ”Ta đi tìm ngươi.”

Miêu Tòng Thù theo bản năng hỏi lại: ”Ngươi lại muốn dùng tình quan để khám phá đạo pháp sao?”

Đăng Tê Chi nghe vậy, im lặng trong chốc lát rồi nói: ”Ta muốn cùng ngươi kết làm đạo lữ. Chờ sau khi yến hội của Thái Huyền Tông kết thúc, ngươi theo ta về Vạn Pháp Đạo Môn đi. Chúng ta tổ chức đại lễ thành hôn, về sau dù là tu vi hay đạo pháp đều là của chung. Ngươi cũng không cần phải làm tán tu, không cần lang thang khắp nơi nữa.”

Miêu Tòng Thù: ”?”

Tên bạn trai cũ họ Đăng này hình như không phải đang nói đùa.

Nhận ra điều này, Miêu Tòng Thù không hề có chút hứng thú nào liền từ chối: ”Tán tu bốn bể là nhà, bạn bè thân thích của ta nhiều như vậy, bị ngu mới gia nhập môn phái. Còn nữa, ta hiện tại là hoa đã có chủ, bạn trai bây giờ của ta vừa đẹp vừa trâu hơn nữa còn có bệnh tâm thần… Không phải, dù sao bạn trai hiện tại của ta cũng rất tốt, tạm thời ta không định chia tay tìm người khác.”

Đăng Tê Chi bình tĩnh nhìn y, chỉ nói: ”Miêu Thù, ta hiểu ngươi, ngươi rất coi trọng tình cảm.”

Lúc trước, khi yêu nhau, Miêu Thù trả giá nhiều nhất, trong mắt trong tim y lúc đó đều tràn ngập tình cảm, hắn không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được.

Hắn cũng biết trước kia hắn làm như vậy quá tuyệt tình cho nên bây giờ muốn quay lại tất nhiên không dễ, nhưng mà Miêu Thù thật sự rất coi trọng tình nghĩa, trong lòng y chắc chắn vẫn còn có hắn.

“Ngươi giận ta, trách ta thậm chí hận ta đều là chuyện đương nhiên.” Nhưng Đăng Tê Chi vẫn không tin Miêu Thù có bạn trai mới, hắn nói: ”Trước kia chấp niệm của ta là đạo, theo đuổi cũng là đạo, cho rằng bản thân có thể từ bỏ bất cứ điều gì. Thời điểm ở Vạn Pháp Đạo Môn, ta đã bế quan buộc mình không được nghĩ về ngươi, quan tâm đến ngươi, nhưng tất cả đều vô ích. Hai trăm năm trôi qua, chấp niệm của ta từ đạo biến thành ngươi.”

“Miêu Thù, hiện tại chấp niệm của ta, chính là ngươi.”

Miêu Tòng Thù từ chối một cách uyển chuyển: ”Không được đâu.”

Mấy câu như “chấp niệm là y” linh tinh nghĩ thôi đã cảm thấy sợ rồi, vì suy cho cùng, chấp niệm của người tu chân kết cục thường là bị đánh chết để nâng cao tâm cảnh và tu vi.

“Nếu không thì ngươi chờ một chút? Chờ ta chia tay với bạn trai hiện tại, nếu còn chỗ ta chắc chắn sẽ tới tìm ngươi.” Miêu Tòng Thù xếp cho hắn một chỗ vào danh sách người yêu tương lai của mình, con số đã xếp đến ngàn vạn năm sau.

Đăng Tê Chi rót một ly linh trà, dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào mép ly, trà trong ly trong chốc lát đã bị đông cứng thành băng, nháy mắt sau hóa thành bột phấn, gió vừa thổi lập tức bay đi.

Hắn ngước mắt, trong đôi con ngươi màu xám bạc có một vệt đỏ hiện lên.

“Miêu Thù, ta không phải đang thảo luận về vấn đề này với ngươi.”