Chương 4

“Các vị đạo hữu của Vạn Pháp Đạo Môn đã được sắp xếp chỗ ở ổn thỏa rồi, Võ đạo hữu ngài tới muộn, nên không còn chỗ trống ở bên cạnh môn phái của ngài nữa.” Đệ tử ngoại môn dừng trước cửa một sương phòng bên trong Càn Viện rồi nói.

Nhưng Võ Yếu Ly bây giờ một bụng đầy tâm sự, nghe vậy chỉ nói: “Tùy tiện sắp xếp cho ta một gian phòng là được rồi.”

Đệ tử ngoại môn: “Bởi vì khách khứa có chút đông, phòng còn thừa không nhiều, cho nên chỉ có thể sắp xếp một gian phòng cho hai vị. Xin hỏi hai vị có thể ở tạm được không?”

Võ Yếu Ly: “Được được, vậy cũng được.”

Cậu chạy nhanh tới đẩy cửa rồi giục Miêu Tòng Thù vào phòng, cảm thấy trong lòng giống như có một con mèo đang chạy loạn, ruột gan đều cồn cào, tò mò muốn chết.

Miêu Tòng Thù vào nhà trước rót hai ly trà, một ly đưa cho Võ Yếu Ly một ly rót để chính mình uống, lại phát hiện ra ngay cả nước pha trà cũng ngọt ngào thuần túy, linh lực dư thừa, thật không hổ là danh môn đại phái, ngay cả nước trà dùng để đãi khách cũng là linh tuyền.

Võ Yếu Ly nội tâm mâu thuẫn, trong lòng nghĩ bạn tốt vừa chia tay lại gặp lại người yêu cũ, nhất định rất đau lòng. Cậu cũng không nên sát muối vào vết thương của y, nhưng mà cậu thật sự rất tò mò.

“Miêu đạo hữu.” Võ Yếu Ly do dự nói, thấy Miêu Tòng Thù ngẩng đầu liền chạy nhanh đến bên cạnh rót thêm trà: “Uống trà.”

Việc như thế lặp lại ba lần, Miêu Tòng Thù trực tiếp buông chén trà mở miệng: “Võ đạo hữu, ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra. Ta không sao.”

“Làm vậy thì không tốt lắm….” Võ Yếu Ly giả vờ khách sáo một chút, ngay sau đó lập tức hỏi: “Rốt cuộc giữa ngươi và thiếu tông chủ Thái Huyền Tông vừa nhận về đã xảy ra chuyện gì?”

“Từ Phụ Tuyết? Tên của hắn trước kia cũng không phải là như vậy.” Miêu Tòng Thù suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng phải là trước kia ta từng ở nhân gian mười mấy năm sao? Đó là bởi vì ta tính ra tình duyên trời định của bản thân ở nhân gian, nên đi đến đó tìm hắn.”

Võ Yếu Ly: “Vậy ngươi tìm thấy chưa?”

Miêu Tòng Thù: “Chính là Từ Phụ Tuyết. Hắn năm đó khoảng chừng tám tuổi, bơ vơ không nơi nương tựa lại phải chém gϊếŧ với thú vật để mua vui cho người khác. Ta thấy hắn đáng thương liền ở bên cạnh hắn mười ba năm, nhưng trong lòng hắn lại đã người thương, sau đó chúng ta chia tay nhau trong hòa bình. Sau đó nữa, ta trở về Tu chân giới, còn hắn biến thành thiếu tông chủ của Thái Huyền Tông.”

Chỉ dùng dăm ba câu ngắn ngủi đã miêu tả lại tình nghĩa mười ba năm qua, tuy không dùng những từ ngữ đẹp đẽ hoa mỹ, nhưng Võ Yếu Ly biết càng miêu tả đơn giản thì có nghĩa là miệng vết thương lòng của Miêu Tòng Thù càng sâu.

“Từ Phụ Tuyết quả nhiên là tên lòng lang dạ sói!” Võ Yếu Ly đập bàn, cảm thấy bất bình thay bạn tốt. “Rõ ràng ngươi mới là người thật sự cùng hắn trải qua hoạn nạn mười ba năm, một đường bảo vệ hắn bình an lớn lên. Không có ngươi sao hắn có thể có được vinh hoa phú quý? Không có ngươi sao hắn có thể sống được đến lúc tông chủ - cha hắn đem hắn nhận trở về?”

Võ Yếu Ly tức giận đến mức không chịu được: “Vậy mà hắn còn có mặt mũi đem công lao của ngươi đưa cho người trong lòng? Miêu đạo hữu, ngươi có biết là tông chủ của Thái Huyền Tông vì báo ơn cứu mạng Từ Phụ Tuyết của Ôn Cẩm Trình, đã hứa sẽ giúp hắn tẩy tủy đổi linh căn!”

Miêu Tòng Thù cũng không có phản ứng gì, ở lúc y không biết, Ôn Cẩm Trình quả thật đã cứu Từ Phụ Tuyết một mạng.

Có lẽ chính vì lý do này, Từ Phụ Tuyết mới có thể yêu Ôn Cẩm Trình sâu đậm.

“Đừng tức giận, ta vẫn còn khá ổn.” Miêu Tòng Thù an ủi Võ Yếu Ly: “Hơn nữa tẩy tủy đổi linh căn cho ta cũng vô dụng.”

Võ Yếu Ly xụ mặt: “Quà chia tay mà Từ Phụ Tuyết đưa cho ngươi chỉ có chiếc thuyền bạch ngọc này?”

“....Đúng vậy.” Miêu Tòng Thù gật đầu một cách khó khăn.

Võ Yếu Ly không dám tin tưởng nói: “Từ Phụ Tuyết có thể keo kiệt hơn nữa được không? Đây rốt cuộc là cái loại đàn ông tồi tệ gì vậy?”

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, kỳ thật quà chia tay chỉ có một lá thư từ biệt và ngân phiếu, Từ Phụ Tuyết còn keo kiệt hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi.

Miêu Tòng Thù cảm thấy quá khứ rồi thì nên để nó qua đi, dù sao vẫn còn các người yêu sau này.

Nhưng bất kể y giải thích rằng chính mình không thèm để ý chuyện này như thế nào thì ở trong mắt Võ Yếu Ly tất cả đều biến thành y đang giải thích thay cho tên đàn ông tệ bạc kia, bởi vậy Võ Yếu Ly vừa đau lòng vừa hận rèn sắt không thành thép*.

*raw 恨铁不成钢 hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

“Là do các em gái không đủ thơm không đủ đáng yêu sao? Vì sao ngươi lại thích mấy tên đàn ông cứng rắn, đã vậy ngươi cư nhiên còn nhìn trúng một đống phân!”

“.....”



Đệ tử ngoại môn dẫn đường ở phía trước nhìn thấy toàn bộ quá trình Miêu Tòng Thù và Từ Phụ Tuyết gặp nhau, đương nhiên cũng nghe thấy câu nói “người cũ” kia của Miêu Tòng Thù, lòng hiếu kỳ ngay lập tức bị gợi lên.