Chương 2: Mộng xuân 🌵

Editor + beta: Sel

Đêm!

Lý Kiêu đứng trong bóng đêm, xung quanh trống không.

Giống như nhận thấy điều gì, hắn xoay người liền nhìn thấy An Kiều đứng ở phía sau. Ngẩn người, nhìn cô đi đến gần.

Thiếu nữ mặc đồng phục từng bước từng biết tiến về phía hắn.

Mỗi một bước đi, quần áo trên người cô lần lượt từng cái biến mất.

Áo sơmi, váy dài, áo ngực.

Lý Kiêu mặt vô biểu tình, nhưng móng tay đã khảm sâu vào trong lòng bàn tay.

Đi đến trước mặt hắn, thiếu nữ cả người đã trần như nhộng.

Tóc dài hỗn độn ở trên da thịt trắng nõn, toát ra vẻ đẹp kinh tâm động phách, hơi hơi ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào hắn.

Tầm mắt của hắn dọc theo cái cổ thiên nga thon dài dời xuống phía dưới, xương quai xanh tinh xảo, hai bầu vυ" trắng nõn phát dục tốt, eo nhỏ đến nỗi một bàn tay cũng có thể ôm hết,...còn có hoa huyệt phấn nộn như trẻ em.

Thiếu niên huyết khí phương cương, cho dù địch lực của hắn tốt, cũng không chống cự lại được hoạt sắc sinh hương trước mặt.

Dươиɠ ѵậŧ dưới háng của hắn rất nhanh liền cương cứng, ngạnh đến phát đau, cứng đến nỗi hắn có thể cảm nhận được qυყ đầυ đã hưng phấn tới nỗi rỉ nước.

Không đủ, hắn muốn nhiều hơn nữa.

Lý Kiêu nhìn đôi mắt thuỷ quang liễm diễm của cô, nghĩ như vậy.

Vươn tay, nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ ngón tay.

Sau đó chậm rãi vuốt ve môi cô, đem môi nhỏ phấn nộn xoa đến ướŧ áŧ.

An Kiều hé miệng cắn ngón tay của hắn, vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ.

Kɧoáı ©ảʍ như điện giật lan tràn toàn thân.

Lý Kiêu cúi đầu.

Giữa hai cánh môi kiều diễm là ngón tay của hắn, đôi mắt đong đầy nước của cô lúng liếng, giống như một chú mèo con không hiểu chuyện đời, hướng tới lấy lòng hắn.

Khoé mắt hắn đỏ lên, hạ thân sưng to muốn nổ mạnh.

Muốn điên, không thể hít thở.

Còn muốn nhiều hơn.

Thiếu niên đã vô pháp nhẫn nại, ôm chặt eo nhỏ của thiếu nữ, để cánh tay của cô câu lấy cổ của mình, thân thể phát dục lả lướt dán vào người hắn. Lý Kiêu cúi đầu hung hăng hôn lấy đôi môi kiều diễm kia, thiếu nữ ngoan ngoãn hé miệng, vươn lưỡi nhỏ đón ý nói hùa với hắn.

Đầu lưỡi của Lý Kiêu câu lấy lưỡi nhỏ của cô không ngừng gây xích mích, kỹ xảo cũng không phải tốt, chỉ là dùng hết sức lực mà hôn cô.

Cuốn lấy lưỡi nhỏ trơn trượt của cô, không ngừng truyền nước miếng của chính mình sang.

Cô gái nhỏ bị đối xử có chút thô bạo, không kịp nuốt, chỉ có thể mặc kệ nước miếng chảy dài xuống cần cổ.

Hôn sâu như vậy khiến thiếu nữ chưa trải sự đời khó có thể chịu đựng, không ngừng nhỏ giọng hừ vài tiếng.

Nghe được thanh âm của cô, Lý Kiêu giống như được cổ vũ, đôi tay nâng mông vểnh của An Kiều lên, làm nộn huyệt của thiếu nữ không hề bị cách trở mà ngồi ở trên côn ŧᏂịŧ lớn đã đứng thẳng vô cùng dữ tợn, bàn tay bắt lấy mông thịt không ngừng xoa nắn, lại cúi đầu đem núʍ ѵú phấn nộn ngậm vào trong miệng, thô ráp bựa lưỡi không ngừng liếʍ mυ"ŧ, dâʍ ɭσạи.

Qυყ đầυ đẩy ra hai mảnh hoa môi, hung hăng mà cọ xát âm đế, thậm chí còn ác liệt chọc vào nộn huyệt, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiết ra từ qυყ đầυ bôi ở huyệt khẩu.

Thiếu nữ bị đùa bỡn kiều suyễn liên tục, hốc mắt hàm chứa nước, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc cho hắn dâʍ ɭσạи chính mình.

Ngày thường thanh thuần xinh đẹp, bây giờ gương mặt nhỏ lại tràn đầy tìиɧ ɖu͙© cùng mị thái, non nớt cùng yêu mị kết hợp càng làm hắn mê muội đến phát điên.

Cô mang theo lực hấp dẫn trí mạng, cuốn lấy Lý Kiêu không thể giữ bình tĩnh, đuôi mắt đỏ lên.

Miệng rộng thay phiên liếʍ hút hai núʍ ѵú nho nhỏ, phấn đô đô núʍ ѵú bị hắn dùng quá nhiều sức mà sưng đỏ.

Côn ŧᏂịŧ dùng toàn lực cắm vào rồi lại rút ra, ực đạo như vậy làm cho nộn huyệt cùng đùi trong của thiếu nữ rất nhanh liền đỏ một mảng lớn.

Thiếu nữ bị thao đến nỗi cả người nhũn ra, chỉ có thể nằm liệt trên người hắn, ở bên tai hắn nức nở lãng kêu.

Lực đạo của Lý Kiêu ngày càng nặng, thở dốc cũng ngày càng thô, hắn sướиɠ đến da đầu tê dại, thanh âm của cô bên tai càng giống như độc dược, khiến hắn nghiện, kɧoáı ©ảʍ ngập từ đầu đến chân.

Cuối cùng hắn cắm vào thật sâu rồi rút côn ŧᏂịŧ ra dùng tay tuốt hai cái, sau đó hắn đem hai cẳng chân của thiếu nữ treo trên cánh tay, tư thế này làm mông vểnh tách ra càng lớn, có thể làm hắn tinh tường nhìn thấy tiểu nộn huyệt chưa được thoả mãn, giống như một cái miệng nhỏ cơ khát không ngừng co rút, phun ra mật dịch.

Trong mắt Lý Kiêu sung huyết, đem côn ŧᏂịŧ trướng đến muốn bắn tinh để ở huyệt khẩu, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ do tiểu huyệt lúc đóng lúc mở liếʍ mυ"ŧ qυყ đầυ mang lại. Sau đó hắn hung hăng dùng quay đầu đỉnh vài cái, cuối cùng buông lỏng tinh quan mà bắn ra một cỗ nùng tinh đặc sệt.

Tiểu huyệt rất nhanh liền bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy, nộn huyệt hàm chứa chất lỏng màu trắng, có một ít còn bị hút vào.

"Sướиɠ sao?" Lý Kiêu vừa nói, một bên vừa bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên ngón tay sau đó đút vào tiểu huyệt chưa kịp khép lại.

Thiếu nữ bị ngón tay của hắn cắm đến ân ân a a kêu, Lý Kiêu bị nàng trêu chọc đến nỗi côn ŧᏂịŧ vừa bắn tinh xong lại bắt đầu sưng lên.

"Ha..." Lý Kiêu đột nhiên mở mắt ra, nằm ở trên giường thở hổn hển.

Bức màn dày nặng, căn phòng u ám.

Hắn cảm nhận rõ ràng dưới thân đã bắn ra một cỗ nùng tinh ướt nóng dính nhớp.

"Lại là mơ?"

Nhìn chằm chằm trần nhà...

Nâng lên cánh tay, che khuất một mảnh âm u trong đáy mắt.

Lại là một ngày mới.

Hắn cong cong khoé miệng.

Tiết tự học buổi chiều.

Tịch Quốc Khánh cầm danh sách chia lại lớp bước vào:

"Im lặng đi."

Học sinh trong lớp nháy mắt an tĩnh như gà, nhìn chằm chằm tờ danh sách trong tay ông.

"Căn cứ vào nguyện vọng của các em, hôm nay thầy sẽ nói một chút về chuyện chia lớp. Nghe xong thì những em nào được chuyển đi thì thu dọn sách vở tới lớp mới báo danh. Đã nghe rõ chưa?"

"Vâng!!!"

"Nhất ban là ban tự nhiên chuyên Lí, nhị ban là ban xã hội, cứ theo thứ tự lớp mà đến!"

Đầu tiên là An Kiều chuyển đến nhất ban, thứ hai là Từ Dật chuyển đến nhị ban, thứ ba...

Phía dưới Phương Văn Kì kề tai An Kiều nói nhỏ:

"Tiểu tổ tông của mình chắc vui vẻ lắm nhỉ?"

An Kiều nháy mắt: "Học ở đâu mà chẳng giống nhau!"

"Cứ mạnh miệng đi!"

"Hahaha"

Nói xong vấn đề chia lớp, Tịch Quốc Khánh nhìn học sinh dưới lớp:

"Không thi được vào ban trọng điểm cũng không được nhụt chí, thi được cũng không nên kiêu ngạo."

Ông dừng một chút, biểu tình nghiêm túc bỏ thêm một câu:

"Vẫn là câu nói lúc trước, cố gắng học tập không được lười biếng."

Lại nhìn những gương mặt thất thần kia, ông thở dài, chắc bọn nhỏ này cũng chẳng nghe lọt tai được câu gì.

Đợi Tịch Quốc Khánh ra khỏi lớp, Phương Văn Kì lôi kéo An Kiều:

"Thu dọn sách vở nhanh đi!"

An Kiều ôm sách thấp thỏm bất an: "Mình có chút khẩn trương."

Phương Văn Kì bật cười: "Thời khắc quan trọng nhất lại bối rối."

"Chân mình...mềm rồi!"

"Ba ba làm chống lưng cho con, đi thôi!"

Đem sách vở trên bàn thu dọn xong, An Kiều cùng Phương Văn Kì khoác balo đi ra ngoài.

Trên hành lang lộn xộn, người ra người vào.

Hai người đi tới cửa nhất ban, An Kiều hít sâu một hơi: quá khẩn trương, quá khẩn trương, quá khẩn trương.

Phương Văn Kì nhìn bộ dạng không tiền đồ của cô, vô cùng ghét bỏ: "Cậu nhanh bớt bớt lại đi, dù sao chúng mình cũng là những cô gái hiện đại hiểu chuyện đời cơ mà!"

"..."

Chỗ ngồi được xếp theo thứ hạng.

Đến trước cửa nhìn số ghế, hai người mới bước vào lớp.

Ôi mẹ ơiiii!!! An Kiều ở trong lòng không ngừng kêu to.

Cô ngây ngốc nhìn Lý Kiêu ngồi ở bàn đầu tiên.

Hắn ngồi ở kia, không cần làm gì cũng giống như nam châm gắt gao hấp dẫn ánh mắt của cô.

"Mình đúng là không có thuốc chữa nữa rồi" - An Kiều vừa nhìn sườn mặt góc cạnh của hắn vừa nghĩ.

Đột nhiên Lý Kiêu ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của cô.

Hắn không đeo kính, đồng tử sâu và đen, không có chút ngăn trở nhìn cô.

An Kiều lập tức muốn ngất, trong đầu hàng loạt pháo hoa nổ ra, đem lý trí nổ tan không còn chút gì.

Phương Văn Kì nhìn cô ngây người liền dùng khuỷu tay đẩy đẩy: "Nhanh ngồi vào chỗ đi!"

An Kiều lúc này mới bừng tỉnh, chột dạ dời tầm mắt: "Ừ!"

Sau đó ôm chặt sách chạm rì rì đi đến bên cạnh Lý Kiêu.

Khom lưng đem sách để lên bàn, An Kièu tận lực khống chế không quay qua nhìn, cô cố tỏ ra tự nhiên mà ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống An Kiều liền cảm thấy chân tay bối rối, cô có cảm giác Lý Kiêu đang nhìn mình.

Chậm rãi nghiêng đầu, dùng dư quang đảo ra, thấy Lý Kiêu đã đeo kính, nghiêm túc nhìn sách.

Hoá ra là cô suy nghĩ nhiều, Lý Kiêu còn chẳng biết cô là ai.

Nghĩ như vậy khiến An Kiều có chút thất vọng.

Vừa định thu hồi ánh mắt, dư quang lại nhìn đến Phương Văn Kì ngồi sau đang làm mặt quỷ.

An Kiều đỏ mặt, nhanh chóng quay người lại ngồi nghiêm chỉnh: "Mất mặt chết mất!"

Chờ cô quay mặt đi, Lý Kiêu lại đem ánh mắt đặt lên người cô.

Giống như thợ săn.

Thong thả ung dung nhìn con mồi của mình, cần cổ mảnh khảnh, cằm nhỏ tinh xảo, còn có lông mi bởi vì khẩn trương mà hơi rung động.

Hắn đặt tay ở trên trang sách, đem trang sách nhẹ nhàng xoa nhăn: Chờ thêm một chút...

An Kiều ngồi bên cạnh: Mẹ ơi đẹp trai quá!!!

Chờ học sinh ổn định xong, chủ nhiẹm nhất ban Chu Trạch Thế chuẩn bị nói chuyện.

Chu Trạch Thế cao gầy, là ngữ văn lão sư, đứng trên bục giảng cười ha hả:

"Các em đều là những học sinh tốt, vì thế cũng không cần nhắc lại nội quy nữa. Cố gắng học tập là được rồi."

An Kiều ngồi ở bàn đầu, cách ông rất gần, một bên vừa nghe lão sư nói, một bên tự vui vẻ: "Ngồi cạnh cậu ấy làm mình hạnh phúc muốn lên trời mất thôi."

Chỉ số thông minh cùng tính tự chủ cao là hai điều mà An Kiều kiêu ngạo nhất, nhưng ở trước mặt Lý Kiêu, nó lại biến mất không còn chút manh mối.

Biểu tình trên mặt An Kiều một chút cũng không thay đổi, nghiêm túc nghe lão sư nói chuyện.

Vất vả lắm mới đợi ông nói xong, Phương Văn Kì vội đi đến bên cạnh An Kiều:

"Bảo bối, mình có chuyện muốn nói với cậu!"

Nói xong liền kéo cô xuống cuối lớp.

An Kiều bị kéo không kịp ổn định thân thể, suýt chút nữa liền ngã vào người Lý Kiêu: "Cậu chậm một chút!"

Lúc cô xoay người, làn váy xẹt qua cánh tay của Lý Kiêu đặt trên bàn.

Chờ các cô đi xa, Lý Kiêu mới lấy lại tinh thần.

Năm giác quan giống như bị phóng đại, trên cánh tay giống như còn vương lại hơi ấm của cô, còn có cảm giác ôn nhu mơn trớn khi làn váy xẹt qua.

Hắn theo thói quen nhắm lại mắt, che đi xúc cảm mê mẩn trong mắt, cảm giác sung sướиɠ trong lòng giống như khinh khí cầu không ngừng lớn lên, nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng:

"Ha"

Chào mừng em bước vào thế giới của anh!

Nhưng mà...

Em mãi mãi không thể bước ra!