Chương 55: Tiểu thịt tươi thuộc hệ kem sữa

Như Nhân về nhà tắm lại một lần nửa, thân thể sạch sẽ này cũng không mang sự vui vẻ trong tâm lý, ngược lại cảm xúc trong ngoài không giống nhau khiến cô cảm thấy khó chịu.

Vẫn là khó yên lòng được.

Một cái tát không đủ để cân bằng sự thương tổn mà Châu Dục mang đến cho cô.

Trong phòng khách Như Nhân đi qua đi lại, bất tri bất giác cắn lấy ngón tay của mình. Đây là thói quen của cô khi nôn nóng, nhiều năm từ bỏ, một khi đến bờ vực lại trượt ra trong vô thức.

Cô nhụt chí ngã xuống sô pha.

Di động rung lên, là tin nhắn từ chồng cô.

Lấy hai người so sánh, mới phát hiện người đàn ông này vẫn có chỗ đáng khen ngợi. Ít nhất chưa từng cưỡng ép cô, bất luận là về tinh thần hay khí lực đều đáng để làʍ t̠ìиɦ.

Thở dài một tiếng, cô mở tin nhắn ra.

Anh nói muốn ra nước ngoài công tác.

Đi thôi. Cô thờ ơ trả lời.

Diêu lỗi phát hiện bất thường, nói, không muốn anh mang thứ gì về sao.

Lúc trước Như Nhân thường nhờ anh mua đồ trang điểm, lúc này mới nhớ ra, tùy tiện liệt kê ra vài thứ cần dùng gửi qua.

Tin nhắn đi đi về về, đó là thói quen cũ nhiều năm chẳng có gì mới, trong lòng cùng ngoài mặt không chút gợn sóng.

Như Nhân đem điện thoại vứt sang một bên, lại nhận được một tin nhắn từ Wechat, cuối tuần chị có sắp xếp gì không.

Vốn dĩ cô và Phàn Tinh Thần chỉ có quan hệ bạn giường, cô không nhấp vào thông báo và chỗ chấm đỏ nhắc nhở, sợ bất cẩn bị người khác nhìn trộm, tức là nói, chỉ khi cô nhớ đến người đó hoặc Phàn Tinh Thần thì cô mới mở tin nhắn ra xem.

Nhưng không đại biểu Phàn Tinh Thần sẽ vui.

Nam nhân vừa thành niên mới khai trai du͙© vọиɠ chiếm hữu giống như ăn tươi nuốt sống vậy, lần trước chơi ba người, cậu từng lấy điện thoại Như Nhân thêm vào Wechat, rồi nói anh ta có wechat của chị em không thể không có được.

Như Nhân không còn lời nào để nói, Kỷ Tuyên Vũ một bên vừa mặc quần áo vừa cười nhạo.

Sau khi chơi ba người, hai người nam nhân bắt đầu âm thầm đánh giá nhau, nhiều hơn vài phần vi diệu quen thuộc, gặp nhau không đến mức tới trình độ hỏi thăm, mắt đi mày gian vô ý che giấu đi cảm xúc quen biết nhau.

Nhưng mà Như Nhân chỉ xem từ danh sách một chút, sau đó trực tiếp xóa bỏ cuộc đối thoại.

Mấy cái đám đàn ông thối này.

Như Nhân bỏ ra một buổi chiều để đếm tài sản, nói thật ra, từ khi mà biết Diêu Lỗi nɠɵạı ŧìиɧ, thì ý niệm duy nhất là ly hôn của cô không sai. Nhưng sau những ngày vật lộn, cô càng đè nén ý nghĩ này, một mặt cô đã lấy lại được cân bằng tâm lý.

Trên đời không có con mèo nào mà không trộm cá, bản tính háu ăn khiến chúng ăn trong bát, nhìn vào nồi, không liên quan gì đến giới tính, chỉ là vốn tài nguyên cá nhân có hạn, khiến hầu hết mọi người đều kìm nén những ý nghĩ xấu.

Về phương diện khác, những phương diện khác Diêu Lỗi không bủn xỉn với cô, một người chồng tốt trong miệng mọi người, cách trực tiếp nhất đó là những con số trong tài khoản ngân hàng đứng tên cô. Số tiền quản lý tài chính hàng tháng của cô đủ bằng mức lương của một công nhân bình thường, cũng không phải ánh sáng vào mà không ra được.

Hơn nữa không thể không thừa nhận, Như Nhân còn chưa từng có nhà tư bản nào bao đãi sinh hoạt của cô.

Có cái gì so với lấy tiền của người đàn ông mình, ngủ với đàn ông khác càng thống khoái không.

Có, đó chính là càng nhiều tiền hơn người đàn ông đó, sau đó về bao dưỡng anh ta.

Như nhân tựa lưng vào ghế ngồi nhìn trần nhà, nhưng cô vẫn chưa đạt đến cái cảnh giới lý tưởng này, vậy thì hãy lùi lại một bước và giữ lấy niềm vui hiện tại.

Như Nhân không muốn để ý đám đàn ông thối này, nhưng đám đàn ông thối lại không chịu ngồi yên.

Buổi tối sau ban huấn luyện tan học, Kỷ Tuyên Vũ đúng hẹn nói buổi tối đợi anh.

Phàn Tinh Thần cũng không chịu thua, chị gái đang bận gì đó.

Như Nhân cảm thấy ghê tởm, trợn mắt trong lòng, xoá bỏ cuộc đối thoại của vị đàn anh cùng tiểu thịt tươi này.

Sau khi rời phòng học, khoé mắt Như Nhân thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy Kỷ Tuyên Vũ, như cũ không quay đầu đón xe về nhà.

Cuộc sống như vậy kéo dài một tuần, tôn nghiêm của người đàn ông thất vọng đủ để khiến một người đàn ông ba mươi tuổi coi khuôn mặt quan trọng hơn kiểu tóc phải bỏ cuộc, lại không thể dập tắt được khát vọng của một chàng trai hai mươi tuổi.

Ham muốn tìиɧ ɖu͙© cũng giống như ăn uống, một người đàn ông đã lớn làm sao có thể ngừng ăn vì nghẹn?

Phàn Tinh Thần trực tiếp ở ngoài phòng huấn luyện ngăn cản cô.

Như nhân không thể nào hiểu được sao cậu có thể biết được cô muốn đi đâu, quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông trên bục giảng, Kỷ Tuyên Vũ như là đang thu thập giáo trình, dường như chưa từng thấy cảnh ái muội bên ngoài, nhưng Phàn Tinh Thần dang rộng hai tay ngăn cản đường đi của cô, đồng thời cũng ngăn cản ánh mắt của mấy bạn cùng lớp.

Cô hơi giận, nhỏ giọng kêu cậu lại đây, đi đến bên cạnh cửa thoát hiểm khi cháy.

Cô không muốn làm người khác hiểu lầm, nhưng trốn đi thì lại dây dưa không rõ ràng. Ít nhất Kỷ Tuyên Vũ không nghĩ như vậy, anh dừng lại trước cửa thoát hiểm, sau đó đóng cửa lại rồi rời đi.

“Cậu đang làm gì vậy?" Như Nhân vẫn còn tức giận, trong số những "người đàn ông thối" này, Phàn Tinh Thần chắc chắn là người cư xử tốt nhất và là người khơi dậy ham muốn rèn luyện của cô nhất. Nhưng hiện tại cậu đã chủ động vượt quá giới hạn, xen vào cuộc sống thường ngày của cô mà không có sự đồng ý của cô, đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Phàn Tinh Thần không có chút ý thức nào về việc phạm sai lầm, cậu cảm thấy uỷ khuất.

Nhìn cô: "Sao chị không trả lời tin nhắn của em? Hôm nay là ngày thứ tám rồi."

Lời mắng mỏ trẻ con mang tính xúc phạm mà không hề có chút đe dọa nào, Như Ân không hề nhận ra rằng cơn giận của mình đã vơi đi một nửa, cô không nhịn được mà nhượng bộ, nửa vời nói: “Anh không thấy tôi đến lớp mỗi ngày à, tôi muốn thi lên thạc sĩ."

Phàn Tinh Thần cười lớn, như thể nghe thấy một trò đùa lớn.

Như Nhân sửng sốt, tức giận nói: "Sao cậu lại cười? Buồn cười quá à? Về già thì cậu không thể học được nữa."

Nói xong cô chuẩn bị rời đi, Phàn Tinh Thần trở nên khẩn trương, cơ thể anh phản ứng trước miệng, cậu dang tay khóa cô lại từ phía sau.

"Chị ơi, em sai rồi, chị đừng đi."

Như Nhân vốn tưởng rằng Phàn Tinh Thần là người dễ lừa nhất, nếu được ngọt ngào một chút sẽ ngoan ngoãn, nhưng giờ cô nhận ra rằng cậu không dễ đối phó như hai tên thối kia. Cậu lại chuyển sang giọng cầu xin, nhẹ nhàng đến mức khiến tai cô gần như tan chảy. Tay không được đánh người đang cười chứ đừng nói đến việc chuẩn bị khóc.

Đôi vai căng thẳng của Như Nhân nhẹ nhàng thả lỏng.

"Nhưng chị không thể chỉ học suốt ngày được. Chị vẫn phải thư giãn đúng cách. Được rồi, cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi. Gần đây có một bộ phim nổi tiếng. Chị ơi, chúng ta đi xem phim nhé."

Như Nhân không khỏi suy nghĩ nhiều, muốn thoát ra, lại cự tuyệt: “Gần đây tôi không muốn làʍ t̠ìиɦ.”

Phàn Tinh Thần sửng sốt, không biết là vì bị từ chối hay vì việc Như Nhân nhắc tới chuyện đó khiến cậu ngạc nhiên.

Cậu ôm cô chặt hơn, cằm xoa vai cô, đầu xoa tai cô, cù tai cô, cậu lại: “Xem phim thôi, xem phim thôi chị nhé, được không?” Cậu lắc nhẹ cô như một đứa trẻ.

Như Nhân không biết là do cậu lay cô choáng váng hay là do cậu ôm quá nhẹ nhàng, cô suýt mất luôn cái đầu, cậu dùng tay trái chạm vào má cô, bị mê hoặc bởi sự đυ.ng chạm còn tinh tế hơn cả con gái.

Cô hơi nghiêng đầu, nửa như cảnh cáo: "Vậy phải nói trước, chỉ đơn thuần là xem phim."

"Còn có ăn cơm."

"Cậu đừng có được voi đòi tiên."

"Làm gì có hẹn hò mà không ăn cơm, nói ra không sợ người ta cười."

"..."

Phàn Tinh Thần trấn an cô trước khi cô lại tức giận: “Chúng ta sẽ không đến những nơi đông người ở trung tâm thành phố, sẽ không gặp phải người quen của chị, được không?”

Như Nhân không khỏi bật cười, liếc nhìn anh một cái: “Phàn Tinh Thần, cậu không phải người khoa thể dục sao?”

"A"

"Tôi nói cậu cậu thuộc hệ kem sữa cũng không quá. A"

Tiếng hét của Như Nhân phá vỡ sự im lặng kéo dài trong lối thoát hiểm, Phàn Tinh Thần đã bế cô lên và xoay cô trên không trung, váy xòe ra như một bông hoa xinh đẹp nở rộ vào mùa hè. Đột nhiên bị trêu chọc khiến tai cậu đỏ bừng, vẻ ngượng ngùng trong giọng nói không giấu được sự phấn khích: “Tôi là siêu nhân, tôi là Hercules vô hạn của vũ trụ.”

Cậu nhẹ nhàng lật cô lại, dùng hai tay nâng hông cô lên, nâng cô lên khỏi mặt đất, Như Nhân theo phản xạ siết chặt eo cậu, ôm lấy cổ cậu, giống như trước đây họ đã làm. Cô không khỏi đỏ mặt.

Phàn Tinh Thần cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng của cô, Như Nhân áp trán vào trán cậu, không nhịn được cười lớn, chửi rủa.

"Đồ thần kinh."