Chương 41

Tân Ngữ ngồi trên xe buýt lắc lư, cô may mắn khi vừa kịp chuyến xe buýt cuối cùng đến trường A. Tân Ngữ nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy sự việc có thể là như thế này: Khi cô vừa mới trọng sinh, nguyên thân vì cuộc sống khó khăn, áp lực quá lớn, dẫn đến chức năng cơ thể bị rối loạn. Sau đó, dưới sự điều chỉnh giờ giấc sinh hoạt, tập thể dục và chế độ ăn uống hợp lý của Tân Ngữ, cơ thể này dần dần trở nên khỏe mạnh.

Ngay khi cô chuyển đến nhà Brad, buồng trứng của cô bắt đầu phục hồi chức năng, một quả trứng nhỏ đã trưởng thành và chạy ra ngoài. Khi trứng vừa ra ngoài đã được đầu tua vòi trứng đón chào, đưa vào trong lòng ống, sau đó dưới sự nâng đỡ của cơ thành ống mà "bước đi uyển chuyển." Lúc này vừa vặn gặp lúc cô bị quỷ ám, bị thân thể cường tráng của Brad mê hoặc, vì thế hai người đã có lần quan hệ đầu tiên, đưa vào trong Brad đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng. Trong đó có rất nhiều tϊиɧ ŧяùиɠ nỗ lực bơi qua tử ©υиɠ đến vòi trứng, trong số đó có một con tϊиɧ ŧяùиɠ hung dữ nhất đã phá vỡ màng ngoài của trứng, thuận lợi kết hợp với trứng trở thành trứng đã thụ tinh, cuối cùng đến tử ©υиɠ làm tổ và phát triển, trở thành một sinh mệnh mới cường tráng khỏe mạnh.

"Ôi...." Tân Ngữ khẽ thở dài, cô không ngờ thai nhi đã lớn như vậy, hôm nay ở khoa phụ khoa đã hẹn một tháng sau đi khám thai, nhưng nếu muốn bỏ đứa bé thì thường phải trong vòng ba tháng là an toàn nhất. Đứa trẻ chính là một cái hố tiền, giai đoạn này cô vẫn chưa có khả năng nuôi con. Nhưng vừa rồi ở khoa phụ khoa, cô lại nhất thời mềm lòng không nói ra chuyện bỏ đứa bé, tiếng tim đập vang dội như vậy, cô có chút.... không nỡ....

Hơn nữa, Tân Ngữ còn lo lắng một khả năng khác, có những người phụ nữ kinh nguyệt cực kỳ không đều và rất ít khi đến, những người phụ nữ như vậy khả năng thụ thai có thể thấp đến mức một phần triệu. Nếu là trường hợp này thì đứa bé này có lẽ là đứa con duy nhất trong đời cô, vậy thì cô.... còn có thể từ bỏ sao?

Cuối tuần này, Tân Ngữ trốn ở gần trường A buồn bã thương xuân tiếc thu, cô chạy đến siêu thị chọn một đống mơ, nhưng lại cảm thấy mình chắc chắn phải bỏ, vì thế lại trả lại một nửa lớn lên kệ hàng. Cô chạy đến nhà thi đấu do Brad quyên góp, nhẹ nhàng vuốt ve tên người quyên góp trên cột đá, khó chịu xin lỗi đứa con không có duyên của mình: Là do con đến quá sớm, đợi đến khi mẹ ổn định rồi con hãy đầu thai làm con của mẹ....

Một tuần mới bắt đầu, Tân Ngữ lấy lại tinh thần đi làm, quyết định tan làm sẽ đến bệnh viện sắp xếp thời gian phẫu thuật. Lúc này, cô vẫn không biết rằng một tai họa lớn đang chờ cô....

Sáng sớm, một lá thư chuyển phát nhanh từ cục di trú được gửi đến phòng thư tín của công ty Hoa Đức, người nhận là người phụ trách phòng nhân sự, vì thế phòng thư tín đã chuyển thư đến phòng làm việc của giám đốc. Thư ký của giám đốc là Mary đã mở thư, bên trong là một bản sao công văn và một bản thông báo. Bản sao công văn ghi rằng đơn xin thị thực làm việc của đương sự Tân Ngữ đã bị bác bỏ, bản chính đương nhiên được gửi đến nhà của đương sự. Bản thông báo là thông báo cho bộ phận nhân sự của công ty Hoa Đức rằng thị thực du học của người nộp đơn sẽ hết hạn vào ngày 5 tháng 10, sau khi hết hạn sẽ là cư trú bất hợp pháp, nhắc nhở công ty không được thuê nhân viên cư trú bất hợp pháp.

Mary biết Tân Ngữ là trợ lý đặc biệt ở tầng cao nhất do Robert giới thiệu, lập tức vào thông báo cho giám đốc về chuyện này. Giám đốc cũng cảnh giác rằng chuyện này khá quan trọng, đích thân gọi điện cho Robert. Robert vừa bị giám đốc điều hành mắng cho một trận tơi bời từ phòng làm việc của giám đốc điều hành đi ra, liền trực tiếp giao chuyện này cho Tom xử lý, lúc đầu anh ta chỉ nể mặt Tom một chút mà thôi, một người không quen biết bị trục xuất khỏi đất nước đối với anh ta mà nói chẳng liên quan gì đến mình.



Tom vừa nghe đã thấy không phải chuyện nhỏ, Tom thực sự quan tâm đến Tân Ngữ, anh nhớ Tân Ngữ từng nửa đùa nửa thật nói rằng nếu cô ấy về nước thì không còn đường sống. Tom vội vàng gác lại mọi chuyện chạy xuống lầu tìm hiểu tình hình, thay mặt công ty Hoa Đức đích thân gọi điện đến cục di trú. Người phụ trách và cấp trên của cục di trú đều đã nhận được khoản hối lộ hậu hĩnh, nói giọng quan liêu rằng kinh tế không ổn định, thị thực làm việc chỉ cấp cho những ngành nghề kỹ thuật cao nhất định. Như vậy, việc Tân Ngữ bị trục xuất khỏi đất nước là chuyện đã chắc chắn.

Sự việc đã đến nước này, Tom chỉ có thể mang theo tâm trạng vô cùng nặng nề đến phòng phúc lợi đào tạo. Vị trí của Tân Ngữ ngay tại cửa ra vào văn phòng, là một góc ồn ào nhất, người ra người vào, có chuyện gì động trời cũng đều nhìn thấy rõ ràng. Khi Tom đi vào, cô ấy đang nhanh nhẹn tiến hành phân tích thống kê nhân sự, vừa nhìn thấy anh đã tươi cười chào hỏi.

"Tiểu Tân, rất xin lỗi, tôi phải nói cho cô một tin không vui." Biểu cảm của Tom rất nghiêm trọng, khiến Tân Ngữ không khỏi căng thẳng. Tom nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của cô, há miệng không nói nên lời, cuối cùng, lặng lẽ đưa hai tờ giấy trong tay cho cô. Tân Ngữ nhận lấy, trên tờ giấy A4 lớn cô chỉ nhìn thấy hai chữ, một là cục di trú, một là bác bỏ. Mặt cô tái mét, ngẩng đầu nhìn Tom, hy vọng đây chỉ là một trò đùa tệ hại, thế nhưng trên mặt Tom lại tràn đầy vẻ buồn bã và thương hại.

Cơ thể Tân Ngữ không ngừng run rẩy, cô tự nhủ phải bình tĩnh, phải điềm tĩnh, nhất định có thể nghĩ ra cách. Nhưng trên thực tế, cô đã mất bình tĩnh, nước mắt hoàn toàn không thể kiềm chế được mà rơi xuống. Cô không muốn khóc, cô không nên khóc, cô lau nước mắt, đôi môi run rẩy nói: "Không được.... Tom không được...." Nước mắt như không cần tiền không ngừng lăn xuống, Tân Ngữ lau nước mắt cố gắng nói chuyện đàng hoàng, nhưng vừa mở miệng đã khóc không thành tiếng: "Tôi.... ư.... thực sự.... không thể về.... ư...."

Tân Ngữ không nói nên lời nữa, cúi đầu mặc cho nước mắt tuôn rơi, đó là một tiếng khóc kìm nén nhưng không thể ngăn lại, nỗi sợ hãi và hoang mang tột độ cuối cùng đã đè bẹp cô, khiến cô không thể che giấu cảm xúc của mình trước mặt mọi người. Sau khi lau nước mắt vô số lần, cuối cùng cô cũng tự trấn tĩnh lại và nói ra lời, nhưng lại nói với Tom: "Tom.... Cảm ơn anh.... Làm phiền anh rồi...."

Vẻ yếu đuối và tuyệt vọng như vậy khiến một người đàn ông cao lớn bỗng nảy sinh mong muốn bảo vệ kẻ yếu, đặc biệt là Tom lại là một người Mỹ chính hiệu, một người Mỹ đầy chủ nghĩa anh hùng. Tom xúc động, vội vàng nói: "Tiểu Tân, em lấy anh nhé!" Tân Ngữ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét lên, nước mắt lại trào ra khỏi hốc mắt, mặc dù cuộc đời trắc trở gian nan như vậy, nhưng cô may mắn biết bao khi gặp được một người tốt bụng như vậy.

Tân Ngữ vừa cười vừa khóc: "Tom, em không thể làm phiền anh thêm nữa." Tom càng nghĩ càng thấy ý kiến này hay, chỉ cần hai người kết hôn, Tân Ngữ có thể lập tức lấy tư cách là vợ để xin quyền cư trú hợp pháp, giải quyết dứt điểm vấn đề xin thị thực, hơn nữa, bản thân anh vẫn luôn rất thích Tân Ngữ. Vì vậy, Tom càng chắc chắn hơn khi nói: "Tiểu Tân, lấy anh nhé! Anh vẫn luôn thích em...."