Chương 4: Rối rắm lựa chọn làm hay không làm

Hai người duy trì tư thế này trong một phút đồng hồ, Giang Lâm biết nếu tiếp tục giằng co như vậy thì người giám sát bên kia có thể sẽ nghi ngờ.

Giang Lâm xích ra một chút, muốn rút côn ŧᏂịŧ ra, định lát nữa ra ngoài giải thích với Thẩm Đan, nhưng Thẩm Đan đã nhanh hơn anh, đẩy hông cô ra sau, một phần vật căn lại đâm sâu vào trong.

"Ừm..."

Thẩm Đan quay đầu lại, vươn tay ôm lấy cổ Giang Lâm, dán môi mình lên môi anh.

Giang Lâm mở to hai mắt, lại không dám đẩy ra, tim đập thình thịch.

Đầu lưỡi liếʍ môi Giang Lâm, Thẩm Đan khép hờ hai mắt, lông mi dài run run rũ xuống.

Hôn một hồi, Thẩm Đan mở mắt ra nhìn Giang Lâm, ôm lấy cổ anh môi hướng đến tai anh, nhỏ giọng nói: “Làm đi, camera đang bị giám sát.”

“Không được!” Giang Lâm theo bản năng cự tuyệt, giọng nói hơi lớn, nói xong lập tức ngậm miệng lại, cân nhắc tìm lời nói và tiếp tục nói to: “Bà xã... thời gian cũng không còn sớm, chúng ta còn phải đi mở quán..."

Thẩm Đan không cho anh bậc thang đi xuống, ngược lại cô còn lắc hông mình, để côn ŧᏂịŧ đang cắm ở tiểu huyệt tiếp tục thọc vào rút ra vài cái.

Hài lòng với hô hấp gấp gáp của Giang Lâm, Thẩm Đan dụ dỗ nói: "Vội cái gì... Vừa rồi không phải tự anh đi vào sao? Sờ mó làm cho người ta ướt lại không làm? Sao anh có thể khi dễ người khác như vậy..."

Nói xong, Thẩm Đan hôn lên môi anh rồi nhỏ giọng nói tiếp: “Mấy câu trước đó anh nói chắc là bị nghe thấy rồi."

Giang Lâm mím môi nhất thời không biết nên nói gì, anh là người chủ động... Nhưng là vì anh tưởng Thẩm Đan là Tống Lan.

Ánh đèn đỏ của camera lập lòe ở góc tường, Thầm Đan nói vậy thì anh có lý do gì để từ chối?

Thân phận lần này của hai người là vợ chồng mới cưới, làm được tới đây, không có lý do gì họ thối lui.

Anh biết chứ, anh rất hiểu rõ....

Nhưng, Tống Lan, anh làm vậy không phải là phản bội Tống Lan sao? Anh và Tống Lan kết hôn đã mấy năm, tính ra thời gian bên nhau mới có mấy tháng.

Anh luôn cảm thấy có lỗi và thương Tống Lan, vậy mà bây giờ anh còn phải ngủ cùng người khác!

Côn ŧᏂịŧ nhét đầy tiểu huyệt, qυყ đầυ to tròn bị kẹt ở giữa động, lên xuống không được, hoa tâm ngứa ngáy lan ra toàn thân, Thẩm Đan chỉ muốn Giang Lâm nhét toàn bộ vật căn vào và thao cô.

Những lời vừa nói là sự thật, nhưng vào lúc anh bắt đầu động tác cô đã có ngăn cản, nhưng không biết vì sao cô quyết định im lặng cho anh nhúng chàm.

Cô thật sự thích Giang Lâm từ lâu lắm rồi...

Cho dù dùng cách ti tiện như vậy để ở cùng anh thì cô nguyện ý, chỉ một lần thôi, một lần là đủ rồi.

Giang Lâm im lặng không bao lâu, Thẩm Đan liền đổi tư thế lắc lư eo qua lại trước mặt anh, nỉ non: "Ưm, ông xã nhanh lên... Nhanh cắm vào tiểu huyệt em... Muốn...".

Giang Lâm đấu tranh trong lòng, cảm giác tội lỗi với Tống Lan và Thẩm Đan, lại nghĩ đến tinh thần trách nhiệm đối với nhiệm vụ, cảm xúc này đang không ngừng giằng xé trong đầu anh.

Chấp hành mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy, thi hành công vụ theo quy định của pháp luật, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.

Câu nói được viết trên tường trong văn phòng lại hiện lên trong đầu, Giang Lâm nhắm mắt lại, lại mở ra.