Chương 23: Ngũ Nhất tiến vào sương mù

Đoàn người vừa đi chưa được bao xa đã lập tức bị màn sương mù Na Na nói vây quanh, một mảng trắng xóa khiến người không thể nhìn rõ đường dưới chân.

Lúc này sắc trời cũng dần dần tối lại, để tránh việc mọi người đi nhầm hướng trong sương mù, thậm chí đi lạc lẫn nhau, mọi người nhất trí quyết định nghỉ ngơi tại chỗ, chỉ hy vọng hôm sau mặt trời lên có thể xua tan màn sương dày đặc này.

Đối với việc này, lòng Tiểu Ngũ Nhất vừa buồn bực vừa lo lắng. Rõ ràng đã cảm giác được ba ba gần trong gang tấc, thế nhưng không thể không dừng lại trì hoãn vì màn sương đột ngột xuất hiện này.

Không vui đến môi trề ra có thể treo cả bình dầu.

Lòng Võ Văn Vũ cũng có chút gấp, nhưng lúc này càng gấp lại càng dễ xảy ra sự cố, chỉ có thể kiên trì an ủi thiếu niên nhỏ, đồng thời cũng an ủi bản thân.

"Ngoan, chờ sáng mai nhất định sương mù sẽ tan, thừa dịp đó bây giờ chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, lúc ấy vừa vặn thừa thế xông lên tiến vào thành."

Nghe thấy lời này, Tiểu Ngũ Nhất cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài phồng má.

Màn đêm nhanh chóng phủ xuống, mọi người tập hợp lại cùng nhau lấp đầy bụng, sau đó liền bắt đầu thay phiên nhau gác đêm, cũng rải bột lưu huỳnh xung quanh để xua thú hoang và côn trùng.

Đêm đen giữa rừng sâu núi thẳm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Trên bãi cỏ thi thoảng truyền đến tiếng xào xạt, bỗng khiến đêm đen càng thêm kinh khủng và quỷ dị.

Nếu không phải hiện giờ mọi người người đông thế mạnh, ở trong hoàn cảnh thế này chắc là đã sợ mất mật.

Tất cả mọi người lần lượt chen cùng một chỗ, dù không cần gác đêm nhưng cũng không ai dám ngủ thật. Tuy nói đây là núi hoang, dân cư thưa thớt, nhưng bọn họ vẫn lo ngộ nhỡ có một đầu tang thi chui ra từ đâu đó.

Nghĩ đến cảnh tượng như phim kinh dị kia, mọi người càng không thể yên tâm nghỉ ngơi. Dưới tình huống như vậy, dường như mọi chuyện dần phát triển ngược hướng với lời của Võ Văn Vũ.

Trong màn đêm tối đen giơ tay không thấy rõ ngón, mọi người hoàn toàn không nhận ra sương mù quanh mình đang ngày càng dày đặc, càng không biết từ trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ.

Màn sương ngày càng dày đặc, ý thức của mọi người cũng dần dần trầm xuống. Mà lúc này, sương mù dày đặc quanh thân đột nhiên hóa thành một con hổ vằn vàng đen hung mãnh.

Lão hổ lớn nhìn chằm chằm vào đám người đã chìm sâu vào giấc ngủ, chân không tiếng động bước về phía trước. Đói bụng đến mắt cũng phát ra ánh sáng xanh, ngửi vị trong không khí, chuẩn xác tìm được balô đựng đồ ăn của mọi người, trực tiếp cắn nát bao bì, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Có vẻ lão hổ lớn cực kỳ hiểu tính người, vẫn không thương tổn bất cứ ai ở đây. Ăn no, cũng chỉ muốn mang theo ít thức ăn rời đi.

Nó gom sương mù trắng quanh thân hóa thành một đôi tay to bự, tha đống đồ ăn còn lại chạy về rừng sâu núi thẳm.

Cướp đồ xong, lão hổ lớn cũng chuẩn bị cưỡi sương mù rời đi, thế nhưng lúc đi ngang qua chỗ Tiểu Ngũ Nhất, nó lại đột nhiên ngửi được một mùi vị có vẻ quen thuộc kỳ lạ.

Hành động chớp nhoáng không kịp suy nghĩ, lão hổ lớn gần như theo bản năng vác thiếu niên nhỏ lên lưng, cùng nhau quay về sào huyệt sâu trong núi của nó.

Theo lão hổ lớn rời khỏi, sương mù vây quanh mọi người cũng tản đi, mọi người dần dần khôi phục ý thức, sau đó liền phát hiện Tiểu Ngũ Nhất mất tích, nhất thời hoảng loạn.

Hang động sâu trong núi.

Lão hổ lớn đưa mũi ghé sát vào ngửi mùi thiếu niên, trong mắt toát ra chút mê man, cả nó cũng không thể hiểu tại sao mình lại có xúc động muốn mang người này về.

Mà trong lúc lão hổ lớn xuất thần "nghĩ về đời hổ", Tiểu Ngũ Nhất nằm trên đất cũng dần dần tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy một mặt mèo cực bự, nhất thời sợ đến lăn một vòng ra xa.

Núp trong góc tường, nước mắt lưng tròng sắp chảy xuống.

Lão hổ lớn cũng bị thiếu niên nhỏ đột ngột tỉnh lại làm sợ hết hồn, nhưng còn chưa đợi nó phản ứng lại, một khối đá liền nện xuống đỉnh đầu nó, đập nó thành một khối sương mù.

Tiểu Ngũ Nhất nhìn tình cảnh này, càng sợ hãi, lập tức rưng rưng nước mắt lấy can đàm, "kịch liệt chiến đấu" với con mèo lớn một phen.

Cuối cùng, thành công trấn áp lão hổ lớn dưới mông hamster nhỏ.

Lão hổ lớn cảm thụ được vật nho nhỏ trên đỉnh đầu, gần như không dám nhúc nhích nằm trên mặt đất, chỉ sợ bản thân không cẩn thận liền khiến đối phương bị thương.

Gần như là tiềm thức không hề giãy dụa cũng không hề phản kháng.

Hamster nhỏ bám vào sợi lông trên đầu lão hổ lớn, cúi đầu nhìn đối phương như đã chịu thua, chợt thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu tình kiêu ngạo thắng lợi.

—— Hôm nay dũng sĩ hamster nhỏ thành công đánh bại mèo lớn!!!

Xác nhận lão hổ lớn đã không còn giãy dụa nữa, hamster nhỏ liền trượt xuống đầu đối phương. Một chuột một hổ đối mặt, thân ảnh nho nhỏ của hamster nhỏ phản chiếu trong con ngươi vàng nhạt của lão hổ lớn.

Nhóc thấy lão hổ lớn ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, lòng càng khẳng định ba ba đã nói bậy, rõ ràng "mèo lớn" không đáng sợ chút nào!

Hamster nhỏ không nhịn được duỗi móng vuốt bé xíu ra, vỗ vỗ chóp mũi lão hổ lớn, phát ra tiếng "chít" nho nhỏ đáng yêu.

Sau này mày sẽ là đàn em mới của tao nha!

Cũng không biết lão hổ lớn nghe hiểu không, chỉ thấy nó nhẹ nhàng gật gật đầu, dỗ hamster nhỏ vui vẻ đến nheo mắt.

Nhận đàn em mới, hamster nhỏ liền biến trở lại hình người, nhìn đồ ăn bị chuyển vào hang liền thu hồi lại quăng hết vào kho nhỏ, đồng thời còn không quên an ủi lão hổ lớn.

"Đừng lo lắng, sau này có tao ở đây, chắc chắn sẽ không để bụng mày chịu đói đâu!"

Lão hổ lớn nghe vậy, thân thiết dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ eo thiếu niên.

Tiểu Ngũ Nhất không nhịn được vui vẻ cười rộ lên, xoa xoa cái đầu to lông xù của lão hổ, sau đó nhìn xung quanh hang động, xem còn bỏ sót gì không.

Kế đó cậu liền phát hiện được trong góc xa nhất của hang có một bao bố nhỏ, bên trong chứa rất nhiều hạt giống to nhỏ không giống nhau.

Tiểu Ngũ Nhất không chút suy nghĩ liền thu nó vào kho nhỏ, chuẩn bị để ít hôm nữa rồi gieo, lúc đó lại nhìn xem là thực vật loại gì.

Lão hổ nằm bên cạnh nhìn, không có chút ý định ngăn cản. Đợi khi thu thập toàn bộ gia sản xong, Tiểu Ngũ Nhất liền được lão hổ lớn dẫn đường trở về.

Mà lúc này, bọn Võ Văn Vũ và Tạ Quân đã sắp điên.

Ngay lúc nhìn thấy thiếu niên nhỏ biến mất đã lâu rốt cuộc lại xuất hiện trước mắt, trái tim tất cả mọi người đều thả lỏng xuống, thậm chí còn có chút muốn khóc.

"Thằng nhóc thối này, một mình nhóc đã chạy đi đâu? Tụi tôi lo chết rồi biết không hả!" Võ Văn Vũ xông lên trước, xoa bóp mặt Tiểu Ngũ Nhất, mắt hơi rưng rưng: "Lần sau không được chạy loạn như vậy!"

Tiểu Ngũ Nhất bị bóp không nói được lời nào, vừa vô tội vừa oan ức, giãy dụa thoát khỏi ma trảo, sau đó đẩy lão hổ lớn cách đó không xa tới gánh tội thay: "Là nó dẫn tôi đi, không phải lỗi của tôi!"

Lúc này, mọi người mới chú ý tới trong đêm đen có một đầu hổ uy phong lẫm liệt, lặng yên không tiếng động, trong con ngươi màu vàng nhạt mang lực uy hϊếp mười phần.

Mọi người bị dọa tới tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi l*иg ngực, mắt cũng chuẩn bị bắn ra.

Nhìn lại thiếu niên nhỏ xoa đầu lão hổ lớn như xoa đầu mèo, trong đầu tất cả mọi người chỉ còn lại một câu.

—— tiểu lão đại, trâu bò!

Trừ lúc xem chương trình [Thế giới động vật], cơ bản những người khác đều chưa từng gặp loại lão hổ vừa hoang dại vừa to lớn thế này.

Lòng mọi người hiếu kỳ muốn chết, cực kỳ muốn biết rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng, thiếu niên nhỏ sớm khổ sở một phen nay đã không mở nổi mắt.

Trực tiếp gối lên da lông mềm mại của lão hổ lớn nằm ngủ, còn không quên kéo cái đuôi to của đối phương ra, che bụng mình.

Mọi người muốn nói lại thôi, tim gan cồn cào, rất muốn lay tỉnh thiếu niên, song, đối mặt với đôi con ngươi vàng nhạt của lão hổ, ai nấy đều chợt ngậm miệng lại.

Im như thóc, ngoan ngoãn ngủ.

Đoạn nhạc đệm ngắn ngủi qua đi, một đêm rất nhanh kết thúc. Sáng hôm sau, mặt trời lên, ánh mặt trời xuyên qua tàng cây, chiếu khắp mặt đất.

Mọi người vừa tỉnh lại liền vui mừng phát hiện chẳng biết sương mù đã tản đi từ lúc nào. Đồng thời, mọi người cũng nhìn rõ ràng cả người lão hổ kia.

Sọc vàng đen, uy phong khí phách, đôi con ngươi vàng óng khiến người sợ hãi không dám nhìn thẳng, khí thế trên người chẳng khác nào một thiết huyết tướng quân đã từng rong ruổi trên chiến trường.

Chỉ khi tầm mắt ấy rơi lên người thiếu niên, khí thế quanh thân mới nhu hòa đi một chút.

Mọi người căn bản không dám tới gần, chỉ dám cách xa xa đánh thức thiếu niên nhỏ.

Tiểu Ngũ Nhất tỉnh lại thấy sương mù trong rừng đã tản đi, mặt cũng lộ nét vui vẻ, kế đó liền không kịp chờ đợi muốn lên đường ngay.

Không chút kinh sợ lão hổ bên người, cứ như những gì xảy ra đêm qua chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.

Thế nên mọi người nhịn một buổi tối, giờ khắc này rốt cuộc cũng không kiềm nổi nữa, tiến lên hỏi, Tiểu Ngũ Nhất cũng không giấu, thành thật kể hết mọi chuyện đêm qua cho mọi người.

Biết chuyện bị ngậm về huyệt động đầy nguy hiểm kia, mọi người rất hoài nghi liệu có phải thiếu niên nhỏ đang bị nó xem là lương thực dự trữ không.

"Kệ nó đi! Bây giờ nó chính là đàn em mới của tôi đó nha! Nó sẽ không làm tôi bị thương đâu!"

Tiểu Ngũ Nhất bảo chứng thề thốt, vui vẻ đến rung đùi đắc ý, thân mật xoa xoa đầu lão hổ, sau đó trong đầu liền đột ngột hiện ra một cái tên, quen thuộc đến gần như lập tức bật thốt lên.

"Tướng Quân! Sau này mày sẽ tên là "Tướng Quân" nha!"

Lúc này lão hổ lớn lại gật gật đầu đầy tính người.

Một màn như thế, khiến mọi người ngạc nhiên hồi lâu. Quả nhiên, tận thế đến, ngay cả động vật cũng sắp thành tinh.

Thấy lão hổ lớn cũng không có ý hại người, mọi người cũng không có lý do để từ chối, đều yên tâm lại, chuẩn bị tiếp tục xuống núi.

Mà lúc này, quanh núi lại bắt đầu có sương mù nổi lên, nhiều người cả kinh, sau đó liền trơ mắt nhìn lão hổ lớn cõng thiếu niên lên lưng, cưỡi mây đạp gió bay lên.

Cằm mọi người còn chưa kịp nhặt lên khỏi mặt đất đã lập tức bị sương mù quanh thân cuốn lên, đầu óc quay cuồng bị chuyển đến dưới chân núi.

Đạp đường cái dưới chân, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác không chân thực. Tóc tai phất phơ trong gió nhẹ, không nhịn được quay đầu nhìn lại ngọn núi lớn đồ sộ sau lưng, lòng lờ mờ hốt hoảng.

Bọn họ... Thế mà thật sự cứ vậy bị lốc xoáy điên cuồng cuốn xuống núi.

Âm thanh vui vẻ của thiếu niên nhỏ cũng lập tức vang lên. Tựa hồ đã sớm tập mãi thành quen, không chút kinh ngạc với năng lực cưỡi mây đạp gió của lão hổ.

"Tướng Quân! Mày thật lợi hại!"

"A a a thành phố Phong! Chúng ta tới rồi! Tiến lên!"

Mọi người: "..."

Người không bằng hổ.

***

Lúc này, bọn Nhϊếp Tiêu đã nghỉ dưỡng sức một đêm, đang tiến đến nhà Lâm Mộng Phỉ.

Vì trên tờ giấy Võ Văn Vũ để lại cũng không ghi thông tin địa chỉ gì, bọn họ chỉ có thể đến nhà bạn thân nhất của cô là Lâm Mộng Phỉ thử vận may, xem xem gia đình cô còn ai sống sót hay không, có biết rốt cuộc Võ Văn Vũ đã đi đâu hay không.

Cùng lúc đó, một lũ người khác cũng xuất hiện tại trung tâm thành phố Phong, trắng trợn tàn sát tang thi trong thành, điên cuồng thu thập tinh hạch và vật tư.

Mà một thanh niên da dẻ tái nhợt trong đó, có vẻ cũng là một dị năng giả hệ không gian.