Chương 14.2: Ngày thứ hai trở thành chó (H)

Nam nhân đột nhiên chìa tay, cách l*иg sắt túm lấy tóc cô, da đầu liền truyền đến cảm giác bị xé rách đầy đau đớn, cô nhịn không được khóc toáng lên.

"Chó ăn cơm như nào còn cần tôi dạy em sao?"

"Hức!"

Lật Thế quỳ gối trong l*иg sắt, đầu cúi xuống, vội vàng hé miệng ra nuốt cơm trong bát, rau xanh chưa được rửa sạch căn bản ăn không vô.

Bạch Giang Xuyên cứng rắn nhấn đầu của cô xuống, cả khuôn mặt chôn trong bát cơm. Cô thở không nổi, mũi bị sặc, liều mạng mở lớn miệng, trên mặt dính đầy hạt cơm, chật vật không chịu nổi.

Thẳng đến khi cô cuối cùng cũng ăn hết, Bạch Giang Xuyên mới đem cô buông ra.

"Đem cơm rớt trong l*иg liếʍ sạch sẽ cho tôi, liếʍ không sạch, Bin Laden cắn chết em."

Lật Thế nuốt cơm trong miệng, tư thế cực kì giống chó, đầu đè thấp trên mặt đất, vươn đâu lưỡi cuộn hết cơm đưa vào trong miệng.

Bạch Giang Xuyên cách l*иg sắt ngồi xuống, thưởng thức Lật Thế khuất nhục làm chó chỉ trong ngày thứ hai, cực kì vừa lòng.

"Chó con ngoan, nghe lời là được, làm vừa lòng tôi, tâm tình tốt tôi liền thả em ra."

Cô trải qua cảm giác cùng chó sinh sống trong lộng sắt đến ngày thứ hai, cùng ăn cùng ở, ngay cả uống nước cũng ở trong chậu nước của chó, liền học được phương pháp, nín thở uống nước có thể giảm bớt bị sặc.

Lúc cổ họng bị đau, cô nhịn không được uống rất nhiều nước.

Bạch Giang Xuyên một ngày cấp cho cô hai bữa cơm, đều là đồ ăn không có dầu mỡ, một mặt khác cách khoảng thời gian hắn đều đưa cho cô một chén nước.

Lúc đầu, cô cũng không biết chén nước có tác dụng gì, chỉ liều mạng uống hết để giảm bớt cảm giác đau đớn ở cổ họng, sợ chén nước này sẽ bị con chó kia cuớp mắt.

Nhưng về sau liền biết được, hắn cố ý làm như vậy, chính là muốn cho cô kìm nén lại nướ© ŧıểυ, không cho cô phóng thích, chịu đựng một bụng nướ© ŧıểυ, bụng sắp nghẹn đến nổ tung, cuộn tròn một góc duy trì một tư thế không dám động đậy.

Nhìn thấy hắn tiến vào, Lật Thế chỉ có thể quỳ xuống cầu xin hắn.

"Chủ nhân, em không nhịn được, chó hoang muốn đi WC, xin chủ nhân tha chó chó hoang đi, ô. . . . ô. . . . . van xin chủ nhân!"

"Tôi đã nói em ngay từ đầu, một ngày em chỉ có hai cơ hội, lần cuối cùng là buổi tối, bây giờ mới ba giờ chiều, không thể cho phép em."

Cô hoàn toàn hỏng mất, căn bản không thể chịu đựng đến lúc đó được, nắm lấy l*иg sắt liều mạng van xin hắn.

Bạch Giang Xuyên cười, nhường như đã có âm mưu từ trước.

"Vậy tôi nể tình em một lần, chỉ cần cần cách l*иg sắt làm tôi bắn ra, tôi liền cho phép em ra ngoài."

Cô vội vàng gật đầu đáp ứng, thành thật quỳ lên, hai tay xuyên qua khe hở l*иg sắt, gấp rút cởϊ áσ ngủ của hắn.

Bin Laden một bên nhìn thấy, hưng phấn nhìn Bạch Giang Xuyên lè lưỡi. Nhưng không có ai để ý nó, nó liền sủa lên một tiếng, dọa Lật Thế cả người run rẩy.

"Còn không mau liếʍ đi?"

"Vâng, vâng chủ nhân."

Côn ŧᏂịŧ so với song sắt nhường như còn thô hơn.

Cô mở lớn miệng ngậm vào, đem cả khuôn mặt đè lên song sắt, nổ lực nuốt sâu hơn, khát vọng hắn mau phóng ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Bạch Giang Xuyên thoải mái chìm đắm cảm giác được cô khẩu giao, xoa đỉnh đầu cô, vuốt ve miệng vết thương trên da đầu.

"Khẩu giao ngày càng tốt, tiểu Lật Thế." Hắn nheo hai mắt, dùng sức đem qυყ đầυ tiến vào cổ họng cô.

Lật Thế bị sặc, lại nhanh chóng liếʍ xuống côn ŧᏂịŧ, lấy lòng hắn.

"Chủ nhân thích là được."

Hắn đè thấp mi mắt, ánh mắt nghiêm nghị, Lật Thế không rõ tính tình hắn, chỉ có thể tiếp tục ngậm lấy côn ŧᏂịŧ.

"Miệng chó hoang so với da^ʍ huyệt phía dưới còn thoải mái hơn, không bằng về sau đem miệng nhỏ của em làm như da^ʍ huyệt, bất cứ lúc nào đều có thể quỳ xuống giúp tôi giải quyết, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nướ© ŧıểυ đều bắn trong này, em cảm thấy được không?"

Cô bây giờ làm sao có thể tự mình quyết định.

"Chỉ, chỉ cần chủ nhân thích. . . . . "

Bạch Giang Xuyên vừa lòng nở nụ cười, "Tiểu mẫu cẩu thật ngoan, liếʍ cho tốt, làm tôi bắn ra liền cho em nướ© ŧıểυ làm phần thưởng."

Lật Thế trong phút chốc sắc mặt tái nhợt.