Chương 12: Không có ý tranh giành



“Sâm ca, 4 giờ chiều có hẹn với tổng giám công ty Minh Phong.”

Dương Sâm cúi đầu, nói: “Trước thời gian một giờ, nhắc tôi.”

Hứa Dung liếc mắt nhìn hắn, xê dịch thân thể dựa lại gần, trên người tản ra tin tức tố hương cam ngọt mê người, Dương Sâm cũng không cự tuyệt.

Hứa Dung thấy thế vui vẻ, đôi tay nhẹ nhàng chạm cánh tay hắn, mềm mại nói: “Ca, còn giận sao?”

Dương Sâm dựa lưng lên ghế, thuận thế kéo Hứa Dung vào trong lòng ngực.

Thân thể Hứa Dung mềm nhũn, nhẹ "a" một tiếng, thuận thế ngã vào trong lòng ngực ôm lấy vai hắn, ngửa đầu liếc mắt đưa tình nhìn hắn.

Dương Sâm thích Hứa Dung chủ động, hắn không cần phải giải thích với Hứa Dung, cũng không cần sợ cậu ta không vui, không cần để ý cảm xúc, chỉ cần hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ được hầu hạ.

Ở chung một chỗ với Hứa Dung, Dương Sâm chưa bao giờ cảm thấy mệt.

Đặc biệt khi thân thể nhu nhược Omega dựa vào trong lòng ngực hắn, trong ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ cùng lưu luyến si mê càng làm lòng hư vinh của hắn thỏa mãn. Hắn ngửi tin tức tố ngọt ngào trên người Hứa Dung, khẽ nhéo lấy thắt eo người trong lòng, “Biết sai rồi?”

Hứa Dung đỏ mặt gật đầu.

Khóe môi Dương Sâm nhếch lên: “Vậy chứng minh thành ý đi.”



3 giờ chiều, Dương Sâm mang theo Hứa Dung đi ra ngoài cùng tổng giám Minh Phong ăn cơm. Minh Phong là công ty truyền thông nổi danh, nghiệp vụ rất đa dạng.

Bữa cơm này tuy nói chưa chính thức hợp tác nhưng cũng là cơ sở để hợp tác sau này. Minh Phong là công ty lớn, nếu hiện tại có thể ký được hạng mục này, về sau tiền đồ Dương Sâm vô cùng sáng lạn.

Dương Sâm sửa soạn tỉ mỉ, đưa chìa khóa xe cho Hứa Dung, sai cậu ta đi gara lấy xe.

Hứa Dung từ kính chiếu hậu nhìn cổ tay Dương Sâm, chần chờ nói: “Sâm ca, hay là đổi đồng hồ khác?”

Dương Sâm nghĩ đây là quà Thu Căng tặng, theo bản năng hỏi: “Làm sao?”

Hứa Dung cười cười, chân thành nói ra kiến nghị: “Ca, cũng đừng trách em ăn ngay nói thật. Tuy nói tâm ý là vô giá nhưng cũng chỉ là chiếc đồng hồ mấy trăm. Khó tránh khỏi mất mặt khi gặp đối tác quan trọng, với lại đối tác lớn lần này là công ty Minh Phong......”

Hứa Dung thông minh để lại cho mình vài phần đường sống, Dương Sâm hiểu rõ ý trong đó.

Tuy nói hợp tác thành bại không liên quan tới một cái đồng hồ nhưng hắn mang đồ giá rẻ nhiều ít sẽ làm đối phương cảm thấy chính mình không tôn trọng hợp tác.

Dương Sâm nghĩ nghĩ, cảm thấy Hứa Dung nói rất có đạo lý, chỉ là ngày thường cũng không mang đồng hồ, hiện tại mua cái khác không còn kịp rồi.

Ai ngờ Hứa Dung sớm biết hắn suy nghĩ cái gì, thình lình từ trong túi móc ra một cái hộp, bên trong đựng đồng hồ mới, “Cái này có thể chứ?”

Dương Sâm nhìn đồng hồ tinh xảo đặt trong hộp nhung, có chút kinh ngạc, nhất thời không biết nên hỏi từ chỗ nào.

Hứa Dung chủ động nói: “Kỳ thật lúc trước đã muốn tặng anh, khó khăn tích góp lắm mới đủ tiền.” Cậu ta dừng một chút, cười khổ nói, “Nhưng không nghĩ tới đã có người tặng trước, bây giờ tặng thì có vẻ như không biết tự lượng sức….”

Hứa Dung nhìn Dương Sâm, ánh mắt chân thành nói: “Ca, em thật sự không muốn cùng anh ấy tranh, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là tốt rồi.”

“Đồng hồ, nếu anh không thích, sau này cứ vứt đi nhưng hôm nay là ngày quan trọng. Anh có thể thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ, em muốn nhìn anh...... đeo một lần.”

Hứa Dung mới vừa tốt nghiệp đại học đã vào công ty thực tập, là người thông minh, học tập rất nhanh, nhân duyên ở công ty rất tốt. Đúng lúc nhân sự biến động, Hứa Dung được đề bạt lên làm trợ lý thực tập, sau này Dương Sâm nhìn trúng giữ lại bên người.

Hứa Dung tuổi tác không lớn, mới 23 tuổi. Dung mạo tuổi trẻ, còn mang vài phần tính trẻ con đơn thuần, đáy mắt mười phần thuần túy, dường như không có tâm tư riêng, một lòng vì người khác.

Dương Sâm được săn sóc đến mềm lòng, nhéo mặt Hứa Dung: “Đồ ngốc, tâm ý của em sao tôi lại không cần?”

Dương Sâm cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, trước kia cảm thấy đây là đồ Thu Căng đưa, hắn mang cũng thích nhưng hiện tại đối chiếu với đồng hồ Hứa Dung tặng, có chút nhìn không nổi.

Đeo đồng hồ giá rẻ, có chút mất mặt!

Dương Sâm do dự một chút, sau đó gỡ xuống đồng hồ Thu Căng tặng, thay đồng hồ mới của Hứa Dung.

Trong lòng không khỏi sinh ra oán trách, ngày thường đưa tiền cho Thu Căng cũng không ít, em ấy lại luyến tiếc không mua đồng hồ tốt? Nếu không phải Hứa Dung chu toàn, hôm nay thiếu chút nữa mất mặt.

Trong lòng Hứa Dung vui mừng, nhịn không được khen: “Ca, mang đồng hồ này lên so trước kia càng soái.”

Dương Sâm cười cười, “Được rồi, miệng thật ngọt.”

Hứa Dung cong môi cười: “Có ngọt hay không ngọt chẳng lẽ anh chưa biết?”

Dương Sâm hiểu ngầm, không tiếc đưa ra phần thưởng ngon ngọt, “Qua mấy ngày là đi công tác, chuẩn bị tốt chưa?”

Mỗi ngày Dương Sâm đều phải về nhà bồi người mù, chỉ khi đi công tác mới có thể tự do. Một Alpha như hắn luôn chơi rất lớn, bọn họ ở khách sạn không hề cố kỵ.

Hứa Dung nhớ tới vài thứ kia đặt trong rương hành lý, sắc mặt nhịn không được đỏ lên, “Đều, đều chuẩn bị tốt.”

*

Minh Phong tổng giám còn rất trẻ so với tưởng tượng, là Alpha khoảng 30 tuổi, khí độ trầm ổn, giơ tay nhấc chân gian lộ ra ưu nhã thong dong.

Không hổ là người từ xí nghiệp lớn, chỉ là tổng giám phân bộ cũng có khí độ bất phàm. Dương Sâm đoán người này hẳn không tầm thường.

Dương Sâm tiến lên bắt tay, “Du tổng giám, lần đầu gặp mặt, trên đường kẹt xe nên đến trễ.”

Du Hàng Mạc đứng dậy, duỗi tay chạm nhẹ, cổ tay lộ ra đồng hồ thạch anh giá trị xa xỉ: “Dương tổng, nghe danh đã lâu.”