Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hắn Là Cố Chấp Cuồng

Chương 11: Cùng Ngưu Đại Bằng ra đồng làm việc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tuyền Uri

Trong nháy mắt, bọn trẻ đã học trung học rồi, tựu trường chính trị Kim Thu, hôm này nhận được giấy nghỉ phép của Ngưu Đại Bằng, tên của cậu ta rất có hàm lượng kỹ thuật, thông tục dễ hiểu, nhà cậu ta là hộ lớn nuôi trồng sản xuất nông nghiệp, cha là một doanh nhân nông nghiệp, năm nay đất ruộng được mùa, muốn để Đại Bằng trở về học cách sản xuất vận hành nông nghiệp.

Nhất thời vui mừng xin với hiệu trưởng, định cùng các học trò đi đến vùng nông thôn, trẻ con bây giờ hầu như không phân biệt được ngũ cốc, lần trước chúng tôi đã mở cuộc thảo luận, nói một chút về những chuyện lý thú trong cuộc sống thực tế, một nữ sinh nói, một ngày nọ cô bé cùng dì mình đi mua rau, chỉ vào nhánh tỏi non nói “Ông chủ hẹ nhà ông bán thế nào vậy.” Khiến cho ông chủ không hiểu gì cả.

Xe của chúng tôi 8h30 sáng xuất phát, tới vùng nông thôn đã là 6 giờ chiều rồi, buổi tối ăn xong cơm, đám học trò cũng đã mệt, Ngưu Đại Bàng đã sắp xếp cho chúng tôi ngôi biệt thự nhỏ có vài nóc nhà liền nhau của nhà cậu ta, tôi đang lo Thư Lượng đứa trẻ này không biết sẽ có cảm xúc như thế nào, chuyện cậu ta sống ở nhà tôi người trong trường không hề biết, Ngưu Đại Bàng rất tinh tế đã sắp xếp cho chúng tôi vào cùng một nhà, đương nhiên, có cả vệ sĩ cùng với Trần Mặc. Chúng tôi cũng không có nói chuyện nhiều, hành trình một ngày, tôi cũng mệt rồi, Thư Lượng cũng tâm lý không quấn lấy tôi, thời tiết tối nay rất là dễ chịu, côn trùng trong đêm cũng có việc của chúng, ra sức làm đẹp cho đêm này, ngày ở nông thôn quả nhiên là gần gũi nhất với cuộc sống vận hành nơi trái đất.

Ngày hôm sau, chúng tôi dậy thật sớm, trời cao đất rộng, xanh trong đầy nắng, trời xanh thẳm, mây mênh mang, khắp nơi bông lúa mạch đều đang nhảy múa theo gió, giống như có một làn sóng nhấp nhô trên cánh đồng rộng lớn này vậy. Cảnh tượng mênh mông bát ngát, khiến cho tâm hồn người ta rộng mở.Mặt trời treo trên cao, lại không nóng chút nào, tôi không khỏi hát vang lên bài ca “Trên cánh đồng hi vọng”.

Chúng tôi đầu tiên đi cho thỏ ăn, Ngưu gia có rất nhiều nông trường, chúng tôi trước mắt chủ yếu là nuôi dưỡng một số động vật có thân hình nhỏ, thỏ nhà cậu ta chủ yếu là có thân hình nhỏ, có thỏ Hà Lan lùn tịt, thỏ Rex mini, thỏ Mỹ lông dài tai rủ xuống, thỏ lùn tịt tai rủ xuống, thỏ Angola nước Pháp, thỏ đốm nước Anh, thỏ chú hề, thỏ Vienna, thỏ bạc nước Pháp vv, căn cứ theo những tập tính khác nhau của bọn chúng, đặt trong nhà kính thích hợp, tôi đặc biệt thích thỏ tai rủ xuống, đáng yêu chết đi được, không ngờ, sau khi trở về, Thư Lượng liền tặng tôi một con, chưa quá hai ngày đã bị tôi nuôi làm chết rồi, tôi buồn lắm, cậu ta lại tặng, lại bị ta nuôi làm chết–! Sau cùng, tôi không muốn “sát sinh”, không cho phép cậu ta tặng tôi nữa.

Sau khi cho thỏ ăn, chúng tôi học cách thu hoạch lúa mỳ vụ xuân, chuyện không may đã xảy ra, tôi vẫn luôn lo lắng học trò bị thương, trên thực tế lại là người bị đầu tiên, tôi đột nhiên bị trẹo chân, càng xui xẻo hơn là, lưỡi hái trên tay tôi cầm không chắc, liền rơi thẳng vào chân, nơi gót chân bị cắt một đường vừa dài vừa sâu, máu tươi lập tức phun ra.

Thời điểm tôi ngã ra, một bàn tay to khỏe mà mạnh mẽ nhanh như điện xẹt xuất hiện, trong chớp mắt, tôi được kéo vào trong một vòng tay quen thuộc, một cảnh tượng thật đẹp a…….

“Không sao, không sao cả, sẽ không có chuyện gì……….” Giọng Thư Lượng rõ ràng là đang sợ hãi. Đám học trò cũng loạn cả lên, vẫn là người nông dân cùng làm với chúng tôi có kinh nghiệm, lấy điện thoại gọi cho bác sĩ nhà Ngưu Đại Bằng, tôi cảm thấy thân thể đang ôm lấy tôi kia càng lúc càng run mạnh, ngẩng đầu lên nhìn, thấy một gương mặt tuấn tú đang tràn đầy sợ hãi.

Đúng rồi, anh chàng này sợ máu, Trần Mặc đang băng bó sơ cho chân tôi, tôi nắm lấy tay Thư Lượng, để trấn an, có điều, tôi cũng quên mất, mình cũng chóng mặt khi nhìn thấy máu, thật là đau thật là đau a, nhìn thấy miếng vải bị máu nhuộm hồng và bàn tay đầy những máu của Trần Mặc, mí mắt trầm xuống.

“Em không cho cô chết! Không cho cô chết!... ......Cô đừng chết a! Vân………..Vân………..”

Bên tai truyền tới âm thanh khẩn cầu thống thiết.

Tôi rất muốn nói “không sao”, nhưng mắt liếc thấy bên này đỏ một mảnh, rốt cuộc thì cũng lại mất mặt xỉu đi.

Khi tôi tỉnh lại, cảm giác đầu tiên không phải là đau chân, mà là tay khẳng định đã sưng lên, Thư Lượng cư nhiên nắm tay tôi ngủ thϊếp đi, bác sĩ cho tôi biết vì chạm tới động mạch nên mất máu tương đối nhiều, nhưng bây giờ không đáng ngại nữa rồi, nhắc nhở không được động vào nước, mấy ngày này không nên đi lại, rồi rời đi, tôi thấy Thư Lượng đầu đầy mồ hôi, muốn gọi cậu dậy, bị Trần Mặc ngăn lại, anh ta nói, vừa nãy Thư Lượng vì khống chế cảm xúc của mình, cộng thêm việc lo lắng, nên đã rất mệt rồi.

Nghĩ tới sự quan tâm của đứa trẻ này dành cho mình, tay đau một chút cũng đáng, sau khi Trần Mặc rời đi, tôi tiếp tục ngủ.

Không hiểu vì sao, mỗi khi đêm xuống Hoát Thư Lượng lại cảm thấy tâm tư phiền muộn một cách khó hiểu, thường mất ngủ……….Vậy mà, sau một đêm này, cảm xúc nông nổi của cậu không hiểu sao đã hoàn toàn biến mất, tâm tình trở nên bình tĩnh mà an ổn, khi nắm tay cô ấy, khi ngắm nhìn cô ấy ngủ một cách ngon lành, trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ──Đây chính là cái gọi là “hạnh phúc” sao?

Trong ngực tràn đầy cảm giác ấm áp tuyệt vời, đủ để chữa lành vết thương khổng lồ trong sâu thẳm trái tim cậu. Ngón tay cậu khẽ chạm lên mũi cô, mân mê ngũ quan của cô, đúng vậy, trong thân thể bé nhỏ của cô, đích thực là ẩn tàng một ma lực vô hạn, thật sâu mê hoặc cậu………..

Ngày hôm sau, vì chân tôi bị thương, kế hoạch đi chơi thất bại, học trò đều lo lắng cho vết thương của tôi, ở phòng tôi cả một buổi sáng, bởi vì ngày mai tôi phải trở về rồi, tôi không muốn làm cho mọi người mất hứng, nên buổi chiều đã để cho các em tự do hoạt động, thấy các em cũng rất muốn đi xem xung quanh, nên cũng đồng ý.

Tôi thấy trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, cánh đồng lúa mỳ vàng kim xán lạn, bên tai chốc chốc lại truyền đến tiếng cười của bọn trẻ.

“Muốn ra ngoài?” Thư Lượng vẫn không rời đi.

“Ừ”

“Vậy chúng ta ra ngoài.”

“Nhưng chân của cô………”

Tôi còn chưa nói hết cậu đã liền cõng tôi lên, cậu cõng tôi đi dọc theo bờ ruộng nhỏ tản bộ, hết cả buổi chiều, thật không thể tin được!

Rất lâu rất lâu tôi chỉ nhìn bên má cậu chảy mồ hôi mà bỏ lỡ cảnh sắc xung quanh, có một cảm giác đặc biệt trong trái tim tôi…………
« Chương TrướcChương Tiếp »