Chương 2

"A------"

Đột nhiên một tiếng gào to làm cho toàn trường yên tĩnh đi. Cô giật mình ngẩn đầu nhìn hướng tiếng hét liền thấy một người con trai đang tức đến muốn sùi bọt mép, bị tia thống khổ trong ánh mắt cậu khiến cô chấn động.

Nháy mắt cậu giống như người điên, đem cái bàn bên cạnh đạp đổ, cô cũng không biết tại sao lại như thế này. Nhìn thấy Khoát Thư Lượng đứng bên cạnh nữ phụ vụ sinh một cước đá đến phía trước khiến cô gái phát khóc,bên cạnh chân đều là những mảnh vỡ nhỏ của chén dĩa ly sứ các loại.

"Lần này liền coi như hết đi, cô cũng là không cẩn thận đυ.ng đến cái đĩa, này tiểu thư không hiểu chuyện, mau đứng dậy đi xuống đi." Bên cạnh Thư Lượng là một người đàn ông mặc vest mang giày da đi qua nâng nữ phục vụ sinh đang khóc kia dậy nói "Đi nhanh đi" Trong tay đem vài tờ giấy màu hồng mang mệnh giá lớn nhét vào tay cô.

Vì sao lại thống khổ như vậy? Đây là lần đầu tiên cô nhìn Thư Lượng phát bệnh. Nhưng mà nơi này không phải lớp học, càng không phải trường học. Bên cạnh cậu có rất nhiều người đi theo nên không tới phiên cô tới giáo dục. Vì vậy cô tính rời đi nơi thị phi này. Thừa dịp Khoát Thư Lượng đứng ở phía trước không thấy cô liền chuồn đi. Được rồi, cô thừa nhận mình chính là một cô giáo vô lương thiếu trách nhiệm. Chính là không nghĩ tới nguyên nhân hắn tức giận nhưng là qua vài ngày nữa cô theo hắn nhất định sẽ biết thôi, này, là nói sau...

Trong lúc cô muốn rời khỏi khách sạn liền bị kéo trở lại, nói không sợ là giả, cô cảm nhận được sau lưng nồng đậm sát khí. Lục Yên Vân cố gắng làm tốt công tác tâm lý, bình tĩnh xoay người đối với cậu nở một nụ cười.

"Lão....." Thư Lượng khi phát âm có vẻ chân tay có chút luống cuống, không phải cậu khẩn trương mà vì cậu có chướng ngại về ngôn ngữ. Theo trên tư liệu nói, cậu rất ít cùng người chủ động nói chuyện. Số lần bắt chuyện chỉ điếm trên đầu ngón tay, cô có phần kinh ngạc khi cậu bắt chuyện với mình nhưng đa phần lại là tự hào. Thấy chưa, trời sinh cô chính là một người có tốt chất làm lão sư mà.

"Cái kia..... Noel vui vẻ." Cô cười nói phát ra từ nội tâm.

"Hỉ...."

Nói thật, cô lúc ấy sợ tới mức không rõ, chẳng lẻ sức quyến rũ của cô đã đến mức đánh đâu thắng đó không có gì cản nổi ư. Chẳng lẻ cậu ta hướng cô thổ lộ sao.

Nguyên lai sau này cô mới biết. Thì ra "Hỉ" của cậu là chỉ vui vẻ, cao hứng chứ không như cô hiểu lầm suy nghĩ bậy bạ.

Hàn huyên vài câu, toàn bộ quá trình hắn không cười. Chính là ở lúc cô xoay người lông mi lóe lóe rồi tiếp tục mặt than. Cảm thấy đầu hơi hơi đau cô liền nói hẹn gặp lại.

Rời khỏi khách sạn ngồi vào chiếc xe bọ rùa lục sắc của mình. Bởi vì uống một ít rượu nên cô muốn vui vẻ một tí liền bật một ít nhạc khoay khỏa đầu óc. Chiếc xe từ từ tiến về phía dưới căn hộ của cô. Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương cô có phần bất đắc dĩ. Vỗ vỗ mặt cho thanh tĩnh rồi tiến về phía nhà.

Về tới nhà trước tiên cô rửa mặt rồi tiến đến chiếc giường công chúa màu hồng của mình nằm xuống (đây là đồ quý nhất trong nhà mà cô)tự nói với chính mình, hảo hảo ngủ ngon, ngủ một giấc dậy tất cả sẽ tốt.Không nên nhớ rõ người......Không nên nhớ rõ người a...... Rốt cuộc cũng mệt mỏi nhắm lại hai mắt.

Rượu vốn không phải là thứ tốt. Hôm qua phóng túng nên kết quả hôm nay tỉnh dậy liền mệt mỏi đau đầu. Hên hôm nay là chủ nhật nên có thể ở nhà nằm tịnh dưỡng suốt một ngày. Ngày mai là thứ hai cũng đã khỏe lên rất nhiều.

Buổi chiều cô mới có tiết. Giờ này đang ở trong văn phòng nhìn bài tập. Chuông tan học vang lên, trên hành lang liền vang lên tiếng bước chân dồn dập.

5-4-3-2-1----

"Lục lão sư, cô xem lớp cô đi học đều đem theo loại sách này." Trương Quân lão sư là người dậy toán học, lúc này ông thở hổn hển đi đến trước mặt Lục Yên Vân. Nhìn qua hẳn là thập phần tức giận, mặt đều đỏ lên.

Cô đối với người đàn ông này thật tò mò. Vốn chỉ mới qua ba mươi tuổi lại cố tình tạo cho mình vẻ già dặn trí thức. Nhìn cái kính được đánh sáng bóng kia. Nhìn là biết đồ trong nước nghe nói rất khó mua được. Một lần vô tình nghe người khác nói, cô không bát quái, không nhiều chuyện nha.

Ông liếc mắt nhìn cô một cái rồi đặt quyển truyện tranh đang cầm trên tay lên bàn.

ân, xem ra đứa nhỏ này khẩu vị không tệ. Đến tập ba cũng đã có, nói chứ tập hai nam chính bị trúng độc, nghạch...... Kia độc gì mọi người tự hiểu. Nữ chính muốn dùng thân mình để giải độc nhưng chuyện xưa như chỉ mành treo chuông đến đây lại kết thúc tập hai. Không ngờ mới đây đã ra tập ba.

Trương Quân thấy cô thật lâu không nói lời nào mà nhìn chằm chằm bìa mặt truyện tranh.Ông nhìn cô không nói được câu nào chỉ tức giận lưu lại một câu "Học sinh của lớp cô, chính mình xem mà xử đi."

--- -------

Tan học có một nữ sinh chạy đến văn phòng. nhìn gương mặt có vẻ trắng, hồng hồng hé ra gương mặt quả táo, đỉnh đầu hình nấm. Chắc đây là chủ nhân của cuốn truyện đi.

Đến giờ cô bé kia mới khẩn trương, bất an đứng một bên.

"Em cảm thấy có đẹp mắt không?"

"Hả....?" Nữ sinh không ngờ cô sẽ hỏi như vậy nên không biết trả lời như thế nào mặt ngốc lăng đứng ở đó.

"Em cảm thấy Hắc Long suất sao?"

"Dạ, ngoài Ngân Giấu ra em thích anh ta nhất."

"Tôi cũng vậy." Cô như tìm được tri âm, cũng kích động lên.

Vì thế hai người theo nhân vật tạo hình, kịch tình cẩu huyết, các bộ truyện tranh khác nhau càng bàn luận càng xa vấn đề. Văn phòng vang lên giọng nói thảo luận kịch liệt của hai người. Không biết còn tưởng rằng hai ngưòi đang thảo luận cái vấn đề gì đó cao thâm.

"Lão sư cô thật tốt." Cô bé kích động vui vẻ nhìn Lục Yên Vân.

"Ừ.... Tôi cũng cảm thấy như vậy." Hiện tại đám nhỏ thật dễ nắm bắt.

"Lão sư. Cô có thể trả cuốn truyện lại cho em không?"

"Như vậy đi, kỳ thi sắp đến....."

"Em chỉ biết." Chưa đợi cô nói xong, nữ sinh kia đã cuối đầu mặt bí xị lên tiếng. "Nói đi, muốn em thi bao nhiêu điểm."

Này nha, cấp điểm, thức ăn gia súc đều kiếm

cô.

"Trước hết muốn thấy em một lần tiến bộ. Chuyện này có thể không."

"Ân." Cô nữ sinh dường như cũng vừa lòng với điều kiện này nên mặt mày cũng sáng rỡ

"Được. Cuốn sách kia trước tôi giúp em bảo quản, chờ em thi xong tôi liền đem trả lại."

"Cám ơn lão sư." Cô bé cúi mình 90° rồi chạy nhanh ra khỏi văn phòng. Nhìn cô bé năng động chạy ra bên ngoài Lục Yên Vân không khỏi cảm thán. Đây là thanh xuân a....... Thanh xuân thật tốt.