Chương 4: Chỉ vì ở trong đám người nhiều hơn một cái liếc mắt

Sau khi lo liệu xong việc nhà, Nhan lão thái thái mang theo đại tôn nữ, tam tôn tử cùng hai lão bộc, lên đường đến huyện Lâm Nghi, nơi đại nhi tử nhậm chức.

Bối phận của Nhan lão thái thái trong tộc tương đối cao, hơn nữa mấy năm nay Nhan gia vẫn luôn giúp đỡ gia tộc, cho nên khi bọn họ rời đi, tộc trưởng cùng các trưởng lão trong tộc đều tới đưa tiễn.

"Lão tẩu tử, năm nay mưa ít,các nơi thu hoạch đều không tốt lắm, ở thôn Nhan gia của chúng ta, dùng hạt giống mà tỷ thường cho, thu hoạch còn cao hơn những năm trước một phần (10%). Ta ở đây, thay mặt mọi người cảm ơn tẩu rất nhiều."

Nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, làm quần quật quanh năm có khi không đủ ăn, tộc trưởng này là thật tâm cảm tạ Nhan lão thái thái, năm nay bởi vì thu hoạch tăng thêm một phần, vẻ mặt tộc nhân đều tươi cười rạng rỡ lên vài phần, không như những năm trước một bộ dạng sầu lo.

Nhan lão thái thái vội vàng đỡ vị tộc trưởng đang định khom người hành lễ đứng dậy, chân thành nói: “Tộc trưởng chớ nói vậy, cô nhi quả phụ nhà ta, trong những năm đầu, nếu không có tộc nhân trong tối ngoài sáng giúp đỡ, mấy đứa Trí Cao nào có được như ngày hôm nay?"

Tộc trưởng cũng là thành khẩn: "Lão tẩu tử đừng nói những lời này, cùng là người trong tộc với nhau, vốn dĩ nên đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta làm những việc này, đều chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc tới."

"Trí Cao, Trí Viễn, Trí Cường ba huynh đệ bọn họ hiện giờ có được tiền đồ như vậy, tất cả đều là nhờ vào tẩu tử người biết cách dạy con."

"Lão tẩu tử, tình huống trong tộc tỷ hiểu rõ, nếu như đám người Trí Cao có chỗ nào cần dùng đến, cứ việc nói, trong tộc nhất định sẽ hỗ trợ hết sức mình."

Lúc này, các lão nhân khác trong tộc cũng liên tục gật đầu tỏ rõ thái độ.

Đúng vậy, nương Trí Cao, nếu như các ngươi đi huyện Lâm Nghi có phát sinh yêu cầu gì, cứ việc viết thư báo cho ta một tiếng.” Tam lão gia tử trong tộc mở miệng nói.

Nhan lão thái thái xúc động nói: "Ta ở đây thay mặt Trí Cao cảm tạ mọi người. Nếu sau này có cơ hội, ta sẽ bảo nó quay về đích thân nói lời cảm tạ mọi người."

Ngươi một lời, ta một tiếng, cứ thế trôi qua nửa giờ.

Đạo Hoa ngồi trên xe ngựa, vui vẻ đung đưa đôi chân ngắn nhỏ bé, ngay khi nàng vừa định leo lên xe chợp mắt một lúc thì tổ mẫu cuối cùng cũng vẫy tay cùng bọn người tộc trưởng nói lời từ biệt.

Trên xe ngựa, Nhan lão thái thái thở ra một hơi thật sâu.

"Phù!”

Nhìn Nhan lão thái thái bộ dạng như trút được gánh nặng, Đạo Hoa không nhịn được nữa, trực tiếp cười ra thành tiếng.

Nhan lão thái thái tính tình bất hảo trừng mắt liếc tôn nữ nhà mình: "Cười lão bà tử ta vui lắm sao?"

Đạo Hoa ngồi vào bên người lão thái thái: "Tổ mẫu, cháu còn cho rằng người thật hưởng thụ cùng bọn người tộc trưởng tranh luận kìa."

Nhan lão thái thái ném qua ánh mắt xem thường: "Ngươi đều nói là tranh luận, ai có thể hưởng thụ được cái loại việc này?"

Đạo Hoa: "Vậy người làm gì cùng bọn họ nói lâu như vậy?"

Nhan lão thái thái: "Một sợi tơ không dệt thành tấm lụa, một cây làm chẳng nên non. Phụ thân cháu hiện giờ tuy là thất phẩm huyện lệnh, nhưng cũng không thể ly khai họ hàng thân tộc Nhan thị. Không có gia tộc để dựa vào, càng là không thể tiến xa được."

"Aiz, cha cháu làm quan huyện làm cũng sắp đến chín năm luôn rồi, cho tới nay vẫn luôn nghiêm nghiêm cẩn cẩn, nhưng vì sao không thể thăng chức, chẳng phải là bởi vì căn cơ yếu kém sao? Nếu như trong quan trường, không ai muốn thay cha cháu nói đỡ mấy câu."

Nói tới đây, Nhan lão thái thái chợt dừng lại một lúc, sắc mặt có chút khó coi.

Thấy vậy, Nhan Văn Đào kéo kéo Đạo Hoa, ý bảo nàng đừng hỏi nữa.

Đạo Hoa biết đây là tổ mẫu đang nhớ đến tứ cô cô.

Năm đó khi cha nàng đỗ cao trung Đồng tiến sĩ, đồng môn của ông, Dương Bác Dịch liền đến cửa cầu thân với tứ cô.

Dương Bác Dịch này xuất thân cũng được coi như là cao môn đại hộ, ở kinh thành còn có thân thích làm quan lớn tứ phẩm, bản thân hắn tuy chỉ là một tú tài, nhưng đối với Nhan gia lúc đó mà nói, cũng được xem như là một cửa hôn phối không tệ.

Tứ cô sau khi gả qua đó, ban đầu, Dương gia cùng với Nhan gia thường xuyên qua lại, nhưng sau đó, Dương Bác Dịch cũng đỗ trung học tiến sĩ, Dương gia cả nhà dọn đến kinh thành, về sau, quan hệ hai nhà liền phai nhạt.

Đạo Hoa trong lòng nghĩ, Dương gia này chắc chắn là nhìn thấy cha nàng vẫn luôn thủy chung với cái chức huyện lệnh này, mãi chẳng thể lên cấp, cảm thấy không có giá trị đầu tư, liền chủ động xa lánh đây mà.

Không thể không nói, người cổ đại đúng thật sự là ....

Tôn tử tôn nữ không nói lời nào, Nhan lão thái thái trái lại tự mình nhìn lại bản thân, tiếp tục nói: "Mấy năm nay, trong tộc đưa ra một vài hậu bối có khả năng đọc sách, ngày sau bọn họ đỗ đạt, cha ngươi cũng có người trợ giúp."

Đạo Hoa không cho là đúng, nói: "Kia còn không biết phải chờ bao lâu a?"

Nhan lão thái thái liếc xéo tôn nữ một cái: "Cha ngươi đợi không được, còn có đại ca nhị ca ngươi, tóm lại, người trong tộc, không thể cắt đứt liên lạc."

Đào Hoa tùy ý nhún nhún vai, nàng chưa có nói muốn cùng gia tộc đoạn tuyệt quan hệ.

Mấy năm nay ở Nhan gia thôn, nàng coi như hiểu được, quan hệ họ hàng ở cổ đại này, thật đúng là không phải chặt chẽ bình thường, không ai muốn chủ động ly khai gia tộc chính mình.

Sau lưng có gia tộc họ hàng, không ai dám khi dễ; không có gia tộc họ hàng, giống như cái cây không có gốc rễ, đi ra bên ngoài, chỉ có thể bị người ta tùy ý giẫm đạp.

Đào Hoa vén rèm xe nhìn về hướng trong thôn, phát hiện tộc trưởng vẫn đứng ở cửa thôn, nàng rất cảm thán, vì sự phát triển của tộc, những người này cũng có thể hạ xuống thân phận của mình.

"Tổ mẫu, cháu hôm nay mới phát hiện, tộc trưởng gia gia cư nhiên lại biết nói chuyện như vậy."

Cái gì mà đồng tộc trong lúc đó vốn hẳn cùng một hơi thở, hỗ trợ lẫn nhau*; bọn họ trước kia giúp đỡ đều là nhỏ bé không đáng kể.

Ý tại ngôn ngoại, không phải là muốn cho lão cha của nàng thuận tiện thì giúp đỡ phù trợ gia tộc hay sao?

Nhan lão thái thái liếc mắt nhìn tôn nữ tinh ranh thấu đáo mọi chuyện, lại nhìn tam tôn tử vẻ mặt hàm hậu, lắc đầu: "Chẳng qua là cùng có lợi mà thôi, có một số việc trong lòng hiểu rõ thì tốt rồi, không cần nói ra."

Đạo Hoa: "Người khác cháu mới không nói đâu."

Nhan Văn Đào vẻ mặt mờ mịt, gãi gãi đầu, cậu nghe không hiểu tổ mẫu cùng Đạo Hoa đang nói cái gì a?

"Tam ca, chúng ta ra bên ngoài ngồi, để cho má Tôn tiến vào cùng tổ mẫu."

"Được!"

Trên đường đến huyện Lâm Nghi, một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm đi tới, trên xe ngựa ngồi một lão hán hơn 50 tuổi cùng hai đứa nhỏ.

Đứa lớn hàm hậu khỏe mạnh, đứa nhỏ nhu nhược đáng yêu.

"Đạo Hoa tiểu gia, có muốn hát một khúc, giúp lão thái thái nâng cao tinh thần?" Tôn bá cười ha ha nhìn tiểu Đạo Hoa nữ phẫn nam trang bên cạnh.

Bởi vì phải gấp rút lên đường, Đạo Hoa cảm thấy nữ trang không thuận tiện, liền thay đổi thành nam trang.

Đối với việc này, Nhan lão thái thái cũng không nói gì, ngược lại còn khuyến khích, cảm thấy Đạo Hoa thực thông minh, mấy năm nay tuy rằng các nơi đều coi như thái bình, nhưng khi xuất môn ra ngoài, có thể khiêm tốn một chút thì khiêm tốn một chút.

"Được thôi, Tam ca, cùng nhau hát."

"Ừa!"

Tiếng ca non nớt thanh thúy rất nhanh vang lên trên đường.

Đi một chút lại dừng một chút, Nhan lão thái thái cũng không hối thúc Tôn bá chạy nhanh.

Tôn nữ cùng tôn tử lớn như vậy còn chưa có đi ra huyện thành, để cho bọn chúng nhìn nhiều một chút, có thêm hiểu biết cũng tốt.

Dọc theo đường, nhóm người Đạo Hoa gặp khách điếm thì nghỉ ngơi, gặp được thành thị, đến đó thấy thích thì liền đi dạo qua một vòng.

Nhưng mà, nửa tháng sau, khi nhóm người bắt đầu tiến vào địa giới phía Bắc, thì cơ hội như vậy không còn nhiều nữa.

Càng đi về phía Bắc, nạn dân chạy nạn trên đường càng nhiều.

Nhìn những nạn dân gầy trơ xương trên đường, Nhan lão thái thái nhịn không được thở dài: "Ai dà, xem ra đợt hạn hán năm ngoái ở phương bắc khá vẫn còn ảnh hưởng khá nghiêm trọng đây."

Đào Hoa nhìn những cánh đồng lớn khô cạn nứt nẻ, tâm tình cũng không vui nổi, dọc đường cũng ít nói hơn rất nhiều, nàng cuối đầu nhìn chăm chú vào cái bớt hình bông lúa có màu xanh biếc như ngọc lục bảo trong lòng bàn tay, không biết đang nghĩ gì.

"Lão thái thái, phía trước có khách điếm, đêm nay chúng ta liền nghỉ tại nơi này được không?" Giọng nói của Tôn bá vang lên.

Nhan lão thái thái vén rèm nhìn quán trọ, thấy quán trọ coi như không tệ, liền gật đầu đồng ý, mang theo Đào Hoa cùng Nhan Văn Đào xuống xe.

Khách sạn được xây dựng ngay bên ngoài cửa thành, người đến ở lại không ít, hai bên đường còn có xe ngựa xe bò, vô cùng náo nhiệt.

Đạo Hoa đối với mọi thứ ở cổ đại đều rất tò mò, vừa xuống xe ngựa đã không ngừng nhìn ngó xung quanh.

“Người ở đây khá đông, mọi người theo sát chút, Văn Đào, bảo hộ muội muội của cháu.” Nhan lão thái thái nắm chặt tay Đạo Hoa, còn không quên nhắc nhở tam tôn tử phải chú ý hơn.

Đạo Hoa lúc này rất nghe lời, một tay nắm Lão thái thái, tay khác lôi kéo Nhan Văn Đào.

Lúc ở Nhan gia thôn, cô đã nghe rất nhiều câu chuyện về những kẻ buôn người.

Vào thời cổ đại này, nếu bị bắt bởi những kẻ buôn người, gần như không có cơ hội trở về.

Lúc đi ra ngoài, cẩn thận không bao giờ là thừa.

"Huhu ~"

Đang định bước vào cửa khách điếm, Đào Hoa đột nhiên nghe thấy tiếng thút thít nghèn nghẹn từ chiếc xe ngựa bên cạnh truyền đến, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Trước mặt dòng người qua lại không ngừng, trên một chiếc xe ngựa, một đôi mắt mang theo nồng đậm hy vọng cùng sự khẩn cầu, cứ như vậy mãnh liệt xông vào tầm mắt của Đạo Hoa.

---------

Chú thích:

*nguyên văn là "đồng khí tương liên, tướng hỗ phù trì"