Chương 69: Ngoại truyện: Ánh trăng núi tuyết (4)

Năm 2014 Trần Thanh Hòa trở về quê cũ.

Cả người quân trang nghiêm chỉnh, hai cái bằng khen hạng nhất, ba cái bằng khen hạng nhì, có thể gọi là áo gấm hồi hương.

Đại viện từ lúc anh rời đi không thay đổi nhiều lắm, chỉ là cửa lớn sửa sang một chút, người đứng gác cũng thay đổi, làm Trần Thanh Hòa nhìn bỗng có chút giật mình.

Thời điểm về đến nhà, họ hàng bà con nhà họ Trần vừa nghe tin liền lập tức đuổi tới. Đầu tiên là đón gió tẩy trần, sau đó là làm dịu mối quan hệ của anh và ông nội.

Lúc Nhị thẩm hỏi tình trạng sinh hoạt ở quân doanh, Trần Thanh Hòa mặt mày hớn hở kể.

“Trận lũ lụt lớn như vậy, cháu chỉ cầm dây thừng mà xông vào, người ư? Người đương nhiên là cứu được về rồi!”

“Lúc dã ngoại sinh tồn, mọi người đoán xem xem cháu đυ.ng phải cái gì? Không sai, là sói thật, đôi mắt xanh lè.”

Trần Thanh Hòa tùy tiện chọn vài chuyện, khiến mọi người nghe được lập tức hít một hơi thật sâu.

Cũng không biết là ai hô một tiếng, “Bác cả.”

Trần Tự Nghiễm bước từ cầu thang xuống, ông vừa xuất hiện, đám tiểu bối tự giác ngậm miệng.

Trần Thanh Hòa quay đầu nhìn ông, sau đó lại nhẹ nhàng mà dời đi, mặt không đổi sắc tiếp tục kể về sự nghiệp to lớn.

“Còn có năm trước ở biên giới Trung Miến, đội bọn cháu chính là…”

Trần Tự Nghiễm không nhẹ không nặng mà hừ một tiếng, khinh thường nói: “Trò trẻ con.”

Trần Thanh Hòa cũng à một tiếng, nhe răng nói, “Được, ông tùy ý chọn một người dưới trướng so với cháu một trận, xem rốt cuộc là ai làm trò trẻ con.”

Không khí giương cung bạt kiếm này vẫn giống y như trước đây.

Nhị thẩm lôi kéo tay Trần Thanh Hòa, “Ôi chao, nhịn một chút đi.”

Trần Tự Nghiễm lúc này thế nhưng lại không tức giận, ông cố ý đi đến trước mặt Trần Thanh Hòa, thanh thản mà ngồi xuống ghế mây, thảnh thơi uống một ngụm Bích Loa Xuân.

Lông mày Trần Thanh Hòa hơi nhíu, đem những chuyện mạo hiểm đang kể nói cho xong, hù dọa bọn nhãi ranh trong nhà đến sửng sốt.

Nghe thì vui, nhưng những việc này quả thực quá vất vả, chịu quá nhiều vết thương, mấy hồi vào sinh ra tử tất cả đều là anh súng thật đạn thật mà trải qua.

Trần Tự Nghiễm ngồi bên cạnh làm ra vẻ không quan tâm mà uống trà, kỳ thật lỗ tai đã dựng lên cao hơn bất cứ ai.

Nghe tới đoạn Trần Thanh Hòa lăn từ sườn tuyết dốc xuống hồ băng ở núi Đại Hưng An, bàn tay già nua của lão tư lệnh gấp gáp đến mức thiếu chút nữa bóp nát cả ly.

Thằng quỷ năm đó chuyên gây chuyện không ai bì nổi, bây giờ đen, rắn chắc, cũng càng tùy ý hơn so trước kia.

Ánh mắt Trần Tự Nghiễm rơi xuống ót anh, giữa đám tóc đen ẩn hiện một vết sẹo, nhìn rất rõ ràng.

Tuy rằng chán ghét thằng nhóc này.

Nhưng xét phong cách nhà tướng mà nói, thì quả thật là thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước.

Sau đó là tiệc tẩy trần, tửu lượng của Trần Thanh Hòa cực cao, không khí nhiệt liệt vô cùng.

Đám người cùng thế hệ đang náo nhiệt, người ngồi ghế chủ vị Trần Tự Nghiễm đột nhiên đem bát canh mình vừa rót, yên lặng đẩy đến trước mặt Trần Thanh Hòa.

Sau đó không nói một từ, đứng dậy, rời đi.

Canh cá đậm đặc, vẫn còn hơi nóng.

Cả đám người đột nhiên yên tĩnh, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng đều nhìn về phía Trần Thanh Hòa.

Trần Thanh Hòa im lặng vài giây, đột nhiên bưng bát lên, ngửa đầu một ngụm hết sạch, sau đó úp ngược chén sứ xuống, lớn tiếng nói với bóng dáng ông nội ở phía xa—

“Uống ngon!”

Cũng không biết là ai đi đầu vỗ tay, liên tiếp, tiếng vỗ tay vang tận trời.

Mọi người hiểu rõ, ông cháu hai người có hi vọng rồi.

Sau khi Trần Thanh Hòa trở về, đám bạn cùng lớn lên trong đại viện đều mời anh tụ tập đón gió, nhưng có lẽ do đã lớn tuổi, đối với mấy chuyện náo nhiệt này không ham thích gì nữa, thế nên anh sắp xếp thời gian làm một bữa tiệc lớn, mọi người tụ tập một chút coi như xong việc.

“Trần ca, trong đám chúng ta anh chính là người nhất kiên cường nhất, không nhiễm chút nước bùn nào.” Một người uống nhiều, bắt đầu thổ lộ chân tình, “Anh thật là thật đại gia.”

Trần Thanh Hòa cười cười, “Cảm ơn đã khen ngợi.”

Nói chuyện trước kia xong liền nói chuyện bây giờ. Trần Thanh Hòa hỏi: “Mọi người kể một chút tình hình gần đây đi.”

“Lão ngũ xuất ngoại bồi dưỡng, trở về chắc là làm hậu cần đi. Yến nhi trâu bò nhất, sau khi tốt nghiệp từ cái công trình hay sinh vật gì đó, cậu đoán xem thế nào? Ha! Làm người mẫu rồi, còn diễn 2 bộ phim truyền hình nữa.”

Trần Thanh Hòa hỏi: “Lệ Khôn và Nghênh Thần đâu?”

“Lệ ca chạy khắp thế giới rồi, nghe nói là tháng trước đi Afghanistan (Áp-ga-ni-xtan) chấp hành nhiệm vụ.”

Người huynh đệ này dựng thẳng ngón cái, đối với Lệ Khôn cũng là tâm phục khẩu phục, cậu ta lại thở dài một hơi.

“Thần nha đầu thì ở Hàng Châu, là một cơ quan trong tổng bộ của anh ấy, bên trên là nơi của quan chức cấp cao. Hai người này, haizz.”

Núi phía nam sông phía Bắc, cũng là hai nhân vật phức tạp.

Lời không cần nói hết, mấy người trẻ này, mỗi người đều có một chuyện xưa.

Trần Thanh Hòa không hỏi lại.

Anh cúi đầu uống một ngụm rượu, mình chỉ là đi bốn năm, sao lại có cảm giác phảng phất giống như cách một thế hệ nhỉ.

Nghỉ ngơi một ngày, Trần Thanh Hòa lại đi báo cáo cương vị công tác.

Cảnh vệ không phải là một công việc nhàn nhã, đặc biệt là khi gặp các loại hội nghị, đứng cả ngày ở bên ngoài, nước cũng không được uống một ngụm.

Trần Thanh Hòa hoàn toàn có thể nhờ vào quan hệ trong nhà để tới những chỗ có công việc nhẹ nhàng, nhưng anh là người có nguyên tắc, là một khối gạch chân chính của xã hội chủ nghĩa, nơi nào cần thì tới nơi ấy.

Chuyển một cái chính là ba năm.

Thời gian ba năm có thể chữa trị rất nhiều chuyện.

Quan hệ với ông nội tuy rằng còn chưa đủ mềm mại, nhưng rốt cuộc cũng không còn là kẻ thù.

Trần Thanh Hòa là người có năng lực thích ứng cực cao, dã ngoại gian khổ thế nào cũng không chết được, trở lại nơi phồn hoa cũng như vậy có thể chơi đến high. Tụ tập cùng đám Lục Hãn Kiêu mỗi tuần vài lần, đánh bài ăn ớt chỉ thiên, thua uống Nông Phu Sơn Tuyền, là người thông minh, chơi bời lại càng như cá gặp nước.

Lúc cần đứng đắn như phiên trực đứng gác, quân trang trên người thì lại trở thành một người rắn rỏi.

Chỉ là ngẫu nhiên lúc đêm khuya tĩnh lặng, Trần Thanh Hòa sẽ lật xem ảnh chụp lúc tham gia quân ngũ trước kia.

Giường đệm hợp quy tắc, những chiến sĩ hồn nhiên nhiệt huyết tươi cười, còn có núi tuyết và ánh trăng.

Trần Thanh Hòa sẽ nhắm mắt lại.

Ánh trăng chiếu xuống núi tuyết, nở ra một đóa hoa tường vi.

Lúc hoa nở, anh liền mẹ nó mất ngủ, mất ngủ lại ma xui quỷ khiến mà mở tủ lạnh tìm trái cây ăn.

Lại còn không phải quả đào mật thì không ăn.

Thời điểm nước đào mật văng khắp nơi trong khoang miệng, Trần Thanh Hòa sẽ lại như đi vào cõi thần tiên bốn biển——

Cô ấy hẳn đã là Tiểu Tường Vi của người khác rồi nhỉ.

Nếu gặp lại.

“F*ck, suy nghĩ vớ vẩn cái gì!” Trần Thanh Hòa lắc lắc đầu, phủi tay tát cho chính mình một cái.

Đây không phải phim ngôn tình chiếu lúc 8 giờ.

Nào có nhiều nếu như vậy.

Nhưng không nghĩ tới chính là, cái “nếu” này lại thực sự xảy ra.

Người anh em Lục Hãn Kiêu của anh và vợ sau khi trải qua không ít trắc trở, cuối cùng cũng sắp tu thành chính quả.

Ngày mai đi lĩnh chứng, cho nên đêm nay mở một bữa tiệc độc thân, cũng chính là cho phép tùy tiện làm thịt.

Cơm nước xong lại đi hát, Trần Thanh Hòa và Lục Hãn Kiêu đứng bên cửa sổ hút thuốc hóng gió, cũng không biết vì sao lại nổi hứng tâm sự đàn ông, cuối cùng dừng ở vấn đề tình cảm.

Chuyện xưa của anh với Tiểu Tường Vi, Lục Hãn Kiêu cũng rõ ràng, hắn hỏi: “Nếu gặp lại cô ấy, mày sẽ làm như thế nào?”

Trần Thanh Hòa mạnh miệng, tức giận chưa tan, nói: “Tao muốn đem tim cô ấy đào ra, xem có phải là màu đen hay không!”

Đây đương nhiên là lời nói lúc tức giận, lời lúc tức giận đặc điểm lớn nhất chính là chỉ sợ không đủ tàn nhẫn.

Trần Thanh Hòa tàn nhẫn không nổi.

Trầm mặc.

Kỳ thật muốn làm nhất vẫn là moi tim móc phổi hỏi cô, vì sao năm đó lại hợp tác với Yến Phi lừa hắn.

Hồi ức tốt đẹp như vậy, thật sự chỉ là đệm lưng cho việc trả thù sao?

Trần Thanh Hòa không muốn tin tưởng, nhưng đêm đó chứng kiến quá chân thật, không phải là quá trình anh và Yến Phi đánh nhau đến gần chết, mà là, anh không sao quên được cú điện thoại Yến Phi gọi cho Hoắc Hâm kia.

Đột nhiên, Lục Hãn Kiêu kêu một tiếng “trời ạ”, lôi Trần Thanh Hòa từ hồi ức trở lại.

Anh nhíu mày, “Kêu cái quỷ gì chứ?”

Sau đó theo ánh mắt Lục Hãn Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn, da đầu anh đều tê dại.

Lục Hãn Kiêu còn đặc biệt dụi dụi mắt, “Kia, kia không phải là Tiểu Tường Vi à!”

Lời còn chưa dứt, máu Trần Thanh Hòa xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, như một phản xạ có điều kiện, anh chống tay lên cửa sổ, hai chân bật lên, vượt qua lan can cao một mét trực tiếp nhảy xuống.

“F*ck! Đây là lầu hai!” Lục Hãn Kiêu sợ tới mức cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Mà bóng dáng Trần Thanh Hòa đã sớm như một tia chớp, hướng tới sạp báo cách đó không xa chạy như điên.

“Di Bảo bao nhiêu tiền?”

“Hai khối.”

“Bách Tuế Sơn này thì sao?”

“Ba khối.”

Hỏi xong, Hoắc Hâm cầm một lọ Nông Phu Sơn Tuyền (*), “Tiền của ông đây.”

(*) Di Bảo, Bách Tuế Sơn, Nông Phu Sơn Tuyền: tên các loại nước lọc đóng chai.

Tiền lẻ còn chưa tới tay ông chủ đã bị một lực mạnh mẽ kéo lấy, Hoắc Hâm ối một tiếng, nước và tiền đều rơi xuống đất.

Bình nước lăn hai ba vòng, lăn tới trước một đôi giày da màu đen thì dừng lại.

Hoắc Hâm ban đầu là không thể tin nổi, sau đó nhíu mày, ánh mắt như có gió nổi lên, sau đó bình tĩnh trở lại.

Trần Thanh Hòa có chút thở dốc, bắt lấy tay cô, sức lực kia là phát từ nội tâm mà ra.

Hoắc Hâm giãy giụa, quật cường mà đối mặt với anh.

Bốn mắt gặp nhau, như có lửa lóe lên.

Cô dường như cao hơn, à không, là do đi một đôi giày cao gót. Khuôn mặt vẫn trắng nõn như vậy, mắt tròn mũi cao, so trước kia càng thêm tinh xảo. Ánh mắt Trần Thanh Hòa tuần tra một lượt, nhìn đến mức Hoắc Hâm cực kỳ khó chịu.

Cô nâng cằm lên, câu đầu tiên chính là—

“Anh là ai vậy!”

Câu này chèn thêm cả ngữ khí ghét bỏ, khiến lòng Trần Thanh Hòa nổi lên một ngọn lửa vô danh.

Anh vừa phiền não lại giận dữ, ở một nơi nào đó quân lính đã tan rã, như một đốm lửa, thiêu ra ủy khuất của anh.

Anh không nói lời nào, chỉ nắm tay cô càng chặt.

Hoắc Hâm thật sự đau, càng dùng sức giãy giụa, giãy không xong liền đơn giản là dơ tay đấm đá với Trần Thanh Hòa.

Người đi đường không ngừng ghé mắt, bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Trần Thanh Hòa cảm thấy quá mất mặt, thấp giọng quát cô,

“Hoắc Hâm!”

Hoắc Hâm gân cổ lên, nửa tủi thân nửa sợ hãi, như hoa lê dính mưa mà bắt đầu khóc lóc kể lể, “Cứu mạng, tôi không quen anh ta, anh ta muốn lôi tôi lên xe đấy!”

Dăm ba câu liền châm ngòi lòng chính nghĩa của quần chúng nhân dân.

Được lắm! Trần Thanh Hòa bị công kích tập thể, bị mấy người tốt ấn ngã xuống đất, cũng không biết là ai quát: “Đã báo cảnh sát, nơi này có người buôn lậu!”

Trần Thanh Hòa: “F*ck!”

“Người bị hại” Hoắc Hâm lặng yên không một tiếng động mà lui về sau, chân chuyển động thật nhanh, như tóe khói mà chạy mất.

Trước kia chạy còn ném lại ánh mắt giảo hoạt khıêυ khí©h, so với năm đó giống nhau y như đúc.

Trần Thanh Hòa tuy rằng tức giận, nhưng cũng không biết vì sao, nhìn thấy ánh mắt quen thuộc của cô thì bất giác mềm lòng.

Chuyện xấu này nháo đến mức khiến Trần đại gia đêm hôm bị lôi về cục cảnh sát.

Quả thực đen đủi, may là có Lục Hãn Kiêu hỗ trợ làm thủ tục mới đưa được người ra ngoài.

A.

Tiểu Tường Vi thế mà dạy được tên này học làm người.

Trâu bò.

Trần Thanh Hòa là một đại lão gia, lại nhiều lần thua trên người của đóa hoa này, quả thật là ủy khuất.

Về đến nhà đã là rạng sáng, anh lại giống như vừa được tiêm máu gà, nhảy nhót lung tung tinh thần phấn chấn. Anh nghịch tạ một lúc, sau lại tập đồ tăng lực cánh tay mà vẫn không đã ghiền, liền dứt khoát bò trên mặt đất, bắt đầu chống đẩy bằng một tay.

Làm đến một trăm cái, càng làm càng hăng, lại đứng dậy bắt đầu nhảy cao.

Trần Thanh Hòa đem hành vi khác thường của bản thân quy vào việc tức giận.

Nhưng tập đến cả người đầy mồ hôi, anh nằm thành hình chữ X trên mặt đất, nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt ngày càng xinh đẹp của Hoắc Hâm.

Từ đây, Trần Thanh Hòa rốt cuộc hiểu rõ.

Là bởi vì vui vẻ.

Đêm nay anh ngủ lúc nào không biết, nhưng là hôm sau tỉnh đặc biệt sớm.

Trong lúc làm chỉ cần đi bộ, hôm nay không cần đứng gác, khá nhàn nhã. Trước khi tan tầm, một đồng nghiệp gọi anh lại, “Thanh Hòa, tan tầm đừng về nhé.”

“Làm gì?”

“Cái người này, trí nhớ đâu rồi?” Đồng nghiệp nhắc nhở nói: “Quên rồi sao? Lần trước tôi nhờ cậu cùng đi.”

Trần Thanh Hòa nghĩ lại, thực sự là có chuyện như vậy.

Người anh em này muốn đi xem mắt, rủ anh đi cùng để tăng can đảm.

Được rồi, hôm nay lấy về một thẻ người tốt đi.

Cư hương Tiểu Trúc, một tiệm cơm phong cách tươi mát.

Người anh em này còn rất cẩn thận, chọn nơi gặp mặt theo sở thích của phái nữ. Trần Thanh Hòa nói chuyện phiếm với cậu ta, “Lâm Kiểm Khi, tài xế của Phó xử trưởng, người xử lí việc công theo nguyên tắc tàn nhẫn nhưng cung kính đi đâu mất rồi?”

“Phải phải phải, là khẩn trương, khẩn trương.” Đồng nghiệp cười hắc hắc, ánh mắt lướt qua bả vai anh, lập tức thu liễm lại, “Tới tới.”

Trần Thanh Hòa quay đầu nhìn lại.

Váy liền áo phối với hoa văn, thêm mắt kính nên càng có vẻ văn tĩnh, không tồi nha.

Đối tượng xem mắt đến gần, lúc vòng qua ngắm cảnh bồn hoa, người phía sau cô cũng lộ mặt.

Trần Thanh Hòa sửng sốt, sau khi nhìn vài lần xác nhận, thầm mắng một tiếng, “Trời ạ.”

Váy ngắn lộ vai, vòng eo thon nhỏ, dáng người tiêu chuẩn, còn không phải là Hoắc Hâm sao.

Hoắc Hâm thấy anh, biểu tình kinh ngạc không ít hơn anh chút nào.

Mẹ nó thật đúng dịp.

Hai người đều là theo người đi xem mắt tới.

Buổi xem mắt này, đủ loại tâm sự, vô cùng xấu hổ.

Ăn được một nửa, Hoắc Hâm cười nói muốn đi nhà vệ sinh. Người đi chưa được mười giây, Trần Thanh Hòa cũng đứng dậy theo đi.

Hoắc Hâm đi rất chậm, dường như đang cố ý đang đợi ai đó.

Trần Thanh Hòa bày ra một bộ mặt than, “Phiền toái tránh qua một chút.”

Hoắc Hâm không cam lòng yếu thế, “Tôi cản đường anh sao?”

Trần Thanh Hòa: “Cô chặn ở giữa đường.”

Hoắc Hâm nói: “Bên kia cũng có thể đi.”

Hai người giằng co, ai cũng không nhường ai.

Hoắc Hâm hất cằm, khí thế không thấp hơn Trần Thanh Hòa cao 1m85 chút nào.

Nhìn nhau một phen, Trần Thanh Hòa hừ lạnh một tiếng, cực kỳ khinh thường.

Hoắc Hâm bị thái độ này của anh làm cho không vui, “Anh hừ cái gì chứ, chỉ có heo mới có thể hừ tới hừ lui.”

Trần Thanh Hòa đột nhiên chen chân vào, câu lấy mắt cá chân của cô, đồng thời tay bắt lấy bả vai, hơi dùng lực một chút, Hoắc Hâm đã bị anh làm cho lảo đảo.

Đương nhiên, không ngã xuống đất được.

Mà là ngã xuống hai tay anh.

Trần Thanh Hòa hạ thấp thanh âm, dừng ở bên lỗ tai cô, “Em còn miệng lưỡi sắc bén, anh sẽ....”

“Sẽ làm gì?” Hoắc Hâm nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt kia không có chút nhượng bộ chút nào, cô cong khóe miệng, thả lỏng sức lực, cố ý dựa vào l*иg ngực anh.

Vòng eo nhỏ kia dán lên cánh tay anh nhẹ nhàng cọ.

Trần Thanh Hòa cũng sắp phát điên.

Hoắc Hâm giật giật vai, kéo toàn bộ thân mình cọ vào lòng anh.

Cảm giác được thân hình người đàn ông cứng đờ, ánh mắt đắc chí của Hoắc Hâm so với bộ dáng tiểu hồ ly giống nhau như đúc.

“Trần Thanh Hòa, anh xấu hơn trước rồi.”

Trần Thanh Hòa híp mắt hai mắt sau đó thay đổi chiêu thức, giữ chặt tay Hoắc Hâm nắm trong lòng bàn tay, cô không thành thật một chút, anh liền véo tay cô, khiến cô vừa tê đau. Hoắc Hâm đành phải đi vào khuôn khổ theo anh vào thang máy, tới bãi đỗ xe.

Xe Trần Thanh Hòa là một chiếc G500, rộng rãi, cuồng dã.

Anh đẩy Hoắc Hâm đến ghế sau, chống nạnh nhìn cô, tức giận nói: “Tin anh bán em đi hay không!”

Con ngươi Hoắc Hâm tức giận trừng to, cởi giày cao gót cầm trên tay, nhào qua đánh lên người anh.

“Trần Thanh Hòa anh là đồ vương bát đản! Anh là thứ đàn ông xấu xa! Anh là đồ xấu xí không biết xấu hổ! Anh chẳng biết cái quái gì cả! Anh!”

Hoắc Hâm không nói nữa, mặt tức giận đến đỏ bừng, cả người cô dường như là dính lên người Trần Thanh Hòa, hương vị quen thuộc ùn ùn kéo tới, hai chân Hoắc Hâm cuốn lấy eo anh, môi dán lên.

Trần Thanh Hòa áp cô trở lại xe, “rầm” một tiếng, cửa xe đóng chặt, khóa.

Hai người ở trong không gian nhỏ hẹp quấn quít, đấu đá lẫn nhau.

Hoắc Hâm lột quần áo Trần Thanh Hòa, bắt được hai chỗ thịt của anh liền dùng sức mà cắn. Trần Thanh Hòa dĩ nhiên sẽ báo thù, hai tay xé mở váy cô, cởi bỏ nội y, khẽ hút lên bộ ngực tuyết trắng cao ngất, phía trên vết xăm hình hoa tường vi.

Giống như năm đó.

Anh hút đến mức Hoắc Hâm khóc lóc kêu đau.

“Đau là được rồi!”

Bởi vì năm đó em làm cho ông đây đau hơn thế này cả trăm lần.

Trần Thanh Hòa xong bên trái lại chuyển sang bên phải, tay anh cũng không nhàn rỗi, cởi bỏ dây lưng, đi vào.

Quá to lớn, tiếng kêu khóc của Hoắc Hâm đều nghẹn ở cổ họng.

Trần Thanh Hòa rốt cuộc cũng ôn nhu, anh chôn ở mặt bên mặt cô, run rẩy gọi,

“Tiểu Tường Vi,”

“Anh trai đem mệnh giao cho em, được không?”

Sau khi mồ hôi đầm đìa, hai người dựa sát vào nhau, lặng im mà nghe tiếng hô hấp và nhịp tim của đối phương.

Có thật nhiều lời muốn hỏi, nhưng lại không biết hỏi như thế nào, hoặc căn bản là không dám hỏi.

Từ Cáp Nhĩ Tân đến Thượng Hải, nhiều năm như vậy đã qua.

Em còn làm ở đài truyền hình không?

Em xinh đẹp như vậy, có đối tượng chưa?

Vì sao đến nơi này, là tới chơi à?

Ánh trăng trên núi tuyết năm đó, em còn nhớ rõ không?

Còn có, vì sao em lại giúp đỡ anh trai lừa gạt anh?

Bỏ đi, đều không quan trọng.

Trần Thanh Hòa nhắm mắt lại, lòng loạn thành một mảnh.

Điều anh muốn hỏi nhất chính là.

Tiểu Tường Vi, em còn yêu anh không?

———

Qua năm phút đồng hồ, Hoắc Hâm cả người khó chịu, mệt mỏi ngồi dậy mặc quần áo.

Nhưng lúc cô xách váy của mình lên——

Giọng Trần Thanh Hòa truyền tới, “Đừng mặc, anh mua bộ mới cho em.”

Cái váy xinh đẹp hở vai kia, vừa rồi đã bị Trần Thanh Hòa xé nát.

Hoắc Hâm rũ mắt, giọng nói thất bại, “Hừ, đồ dã man.”

Trần Thanh Hòa vui vẻ nhướn mày, học câu vừa rồi cô nói trên hành lang, một chữ cũng không thiếu ném trả, “Em hừ cái gì chứ, chỉ có heo mới có thể hừ tới hừ lui.”

“……”

Hoắc Hâm giận đến mức dơ chân đá cơ bụng anh.

Trần Thanh Hòa sao có thể dễ dàng bị một cô gái bắt nạt như vậy, bàn tay anh nhanh như chớp, nhẹ nhàng bắt được mắt cá chân trắng nõn của cô.

Tư thế này, Hoắc Hâm cơ bản là tạo thành một chữ M vặn vẹo.

Ánh mắt Trần Thanh Hòa dừng ở giữa hai chân cô, bộ dáng lưu manh không có ý tốt.

“Được rồi, mua xong quần áo lại đi mua cho em chút thuốc tiêu sưng vậy.”

Mặt Hoắc Hâm ửng đỏ.

Xé bỏ mặt nạ, rốt cuộc vẫn là cô nhóc năm đó ở núi tuyết kia.

Lòng Trần Thanh Hòa hơi động, buông cô ra, lại không tiếng động mà đem áo thun của mình tròng lên đầu cô.

Áo của anh rộng nên có thể mặc được như váy, Hoắc Hâm dáng người nho nhỏ, thoạt nhìn làm người ta trìu mến không thôi.

Xe ra khỏi bãi đỗ xe, một đường chạy thẳng đến cửa hàng quần áo.

Hoắc Hâm chờ ở trong xe, lại sau nửa giờ, Trần Thanh Hòa tay cầm hai túi giấy quay trở lại.

“Cho em.” Anh đem quần áo đưa cho cô.

Hoắc Hâm tùy tiện nhìn, từ trong ra ngoài, đầy đủ mọi thứ.

Số đo ngực…… thật mẹ nó chuẩn xác.

Mà cái mẫu ren màu đen này…… sở thích của Trần Thanh Hòa vẫn không thay đổi.

Hoắc Hâm lại đỏ mặt.

Trần Thanh Hòa hỏi cô ở đâu, sau đó xuất phát, mặt không thay đổi mà chuyển động tay lái.

Khánh sạn rộng rãi Văn Quân Trúc gần đó, là khách sạn cùng hợp tác của đài truyền hình.

Tới nơi rồi. Xe ngừng đã lâu, Hoắc Hâm bất động, Trần Thanh Hòa cũng không thúc giục.

Thời gian dường như dừng lại.

Quên, quên mà hãy còn nhớ.

Phân ly, ly mà không rời đi.

Cảm giác mâu thuẫn này làm Trần Thanh Hòa vô cùng khó chịu.

Rốt cuộc, anh nhịn không được mà hỏi: “Hoắc Hâm, em nói xem, hai ta còn có khả năng sao?”

Nghe câu nói như thế, nước mắt Hoắc Hâm đang cố nén lại cứ như vậy mà chảy xuống.

Cô tủi thân ngẩng đầu, hỏi: “Năm đó anh vì sao lại chia tay em? Chỉ là vì em không nói cho anh biết anh trai em là Yến Phi sao? Nhưng em cũng không biết hai người có mâu thuẫn mà.”

“Chỉ là vì?” Trần Thanh Hòa lặp lại bốn chữ này, ngữ khí khó tránh khỏi nặng nề hơn, “Năm đó em gửi tin nhắn kia cho anh, nói là em, nói em….”

Anh không đành lòng nhắc lại, cắn răng bỏ qua, “Sau đó anh vô cùng vui vẻ mà đi tìm em, kết quả là em chỉ là giúp đỡ anh trai lừa anh tới mà thôi. Anh có bị đánh nhiều, hay nghiêm trọng như thế nào đi nữa, đều……”

“Từ từ.” Hoắc Hâm dường như không thể tin tưởng, “Anh nói cái gì? Tin nhắn? Em không có gửi tin nhắn gì cho anh mà.”

Tay Trần Thanh Hòa khựng lại, quay đầu, đυ.ng phải ánh mắt ngây thơ bất lực của Hoắc Hâm.