Quyển 1 - Chương 398-2: Nghiệp Thành có biến! (1) (2)

Lưu Sấm lúc mới nhận ba chiếc túi gấm của Gia Cát Lượng cũng phần nhiều chỉ có ý đùa vui một chút.

Hắn vẫn cho rằng cái gọi là cẩm nang diệu kế chẳng qua là chuyện người đời sau nhân áp đặt lên chuyện xưa của Gia Cát Lượng để khiến trí tuệ và tài cán của y càng thêm nổi bật. Nhưng hiện tại Lưu Sấm đột nhiên cảm thấy trí tuệ của Gia Cát Lượng quả thật là hiếm có và kiệt xuất. Có lẽ y làm vậy cũng có tính toán mờ ám gì, nhưng Lưu Sấm lại không thể không thừa nhận sự kín đáo trong suy nghĩ của Gia Cát Lượng quả thật là khiến người ta phải tán thưởng.

Nhưng Nghiệp Thành thì có thể có biến số gì?

Lưu Sấm có chút do dự không biết có nên đến Nghiệp Thành một chuyến không. Dù sao chuyện này quan hệ trọng đại, nếu Nghiệp Thành thật sự xảy ra chuyện gì thì quả là rắc rối to rồi! Nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn quyết định đi nghiệp Thành một chuyến. Cho dù Nghiệp Thành không xảy ra chuyện gì thì hắn đến đó xem qua một chút cũng có thể phần nào yên tâm.

Nghĩ đến đây, Lưu Sấm lập tức gọi Lục Tốn nói cho y biết quyết định đến Nghiệp Thành của mình.

Ngoài dự liệu của Lưu Sấm, Lục Tốn sau một hồi trầm ngâm lại hoàn toàn tán thành quyết định của Lưu Sấm: - Chiến cục ngày nay biến đổi thất thường, Phùng Lễ và Viên xuân khanh đột nhiên tạo phản, khó tránh khởi sẽ khiến cho một số kể không chịu ngồi yên. Hoàng thúc đi Nghiệp Thành cũng tốt, cho dù chỉ là cảnh tỉnh một chút cũng là có đề phòng vẫn hơn. Tuy nhiên sau khi tới Nghiệp Thành, hoàng thúc phải cẩn thận… Tốn cho rằng, nếu như thực sự có kẻ không an phận, tất không chào đón hoàng thúc xuất hiện.

Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy có phần có lý.

Vì thế, hắn lại gọi ba người Hứa Chử, Bàng Đức và Lư Dục đến một lần nữa, bàn bạc lại mọi chuyện một phen.

- Chủ công lần này về Nghiệp Thành, không bằng để Tử Gia đi cùng.

Tử Gia tâm tư kín đáo, không biết chừng có thể giúp chủ công bài ưu giải nạn…

Ngẫm lại cũng chính là nên như vậy.

Lư Dục ở lại thì cũng không có tác dụng lớn, chẳng bằng dẫn y cùng đến Nghiệp Thành. Còn chuyện phục kích Phùng Lễ cứ giao cho Lục Tốn phụ trách, hơn nữa có hai người Hứa Chử và Bàng Đức phụ tá, cũng sẽ không phát sinh chuyện gì. Lưu Sấm lập đức tán thành đề nghị của Bàng Đức, ba trăm Phi Hùng Vệ, giao cho Lý Dật Phong Võ An Quốc và Lư Dục ba người chuẩn bị xuất phát. Nào biết được trước giờ xuất phát lại xảy ra một sự cố.

Đổng Phi vừa ngủ dậy nghe nói Lưu Sấm phải xuất chinh, liền ầm ĩ đòi đi cùng Lưu Sấm.

Nhưng tên hầu cận này lại sẽ không cưỡi ngựa mà lại phải để gã chạy bộ suốt dọc đường. Lưu Sấm khuyên bảo hơn nửa ngày nhưng Đổng Phi vẫn cứ lôi kéo y phục của hắn nhất quyết không chịu buông tay.

Lục Tốn ở một bên cũng khuyên nhủ: - Nếu vậy hoàng thúc cứ dẫn y theo đi, A Sửu chỉ nghe lời ngươi, ngươi có để y lại cũng không ai quản nổi. Nếu chẳng may có chuyện gì, chúng ta biết ăn nói thế nào với chủ công. Nếu thật sự không được thì để y ngồi xe xuất phát cùng quân lính.

Ngồi xe?

Lưu Sấm chợt nhớ tới trong kho phủ ở thành Bình Dương có hai chiếc chiến xa chế tác rất hoàn mỹ.

Có thể thấy hai chiếc chiến xa này đã trải qua quá trình chế tạo đặc thù, phi thường rắn chắc. Đổng Phi nếu không cưỡi ngựa thì có thể ngồi trên xe xuất phát cùng quân lính.

Dù sao dưới tay Lưu Sấm hắn không phải không có người giởi đánh xe, chẳng nói ai khác, chính Võ An Quốc đã là một cao thủ đánh xe. Lưu Sấm tìm Võ An Quốc đến, bàn bạc với y một chút. Võ An Quốc nghe xong cũng không quá bận tâm, sảng khoái đáp ứng.

Sau đó Võ An Quốc lấy chiếc chiến xa từ trong kho phủ ra, để Đổng Phi ngồi vững trên xe.

Đeo lên hai con chiến mã, rồi buộc dây cương của hai con ngựa thồ lên xe.

Đổng Phi đứng trên chiến xa uy phong lẫm liệt, như một vầng sáng trước mắt Lưu Sấm.

Tên hầu cận này chính là một lực sĩ trời sinh. Lưu Sấm sai người đưa cờ lớn cho Đổng Phi tiếp quản, để gã ôm cờ lớn đứng trên chiến xa.

Đợi an bài thỏa đáng mọi chuyện, Lưu Sấm lập tức xoay người lên ngựa, nhắn nhủ vài câu với ba người Lục Tốn liền giơ roi thúc ngựa lao ra khởi thành Bình Dương.

Võ An Quốc Võ An Quốc, hai tay dùng lực kéo mạnh làm dây cương rung bần bật.

Chợt nghe dây cương ba lên một tiếng giòn vang, cùng với những tiếng hét liên tiếp từ miệng Võ An Quốc, hai con chiến mã lôi kéo chiến xa vọt lên phía trước. Đổng Phi đứng ở trên xe một tay vịn cờ, miệng toe toét cười rộ lên ha hả. Hiển nhiên là gã không hề bài xích chiến xa này.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Tháng ba năm Kiến An thứ bảy, trận chiến Lê Dương xảy ra hơn một tháng thì xuất hiện đột biến.

Lịch sử ở đây đã rẽ sang một ngã khác, cùng với việc đám người Phùng Lễ đột nhiên đầu hàng khiến cho thế cục toàn Ký Châu xảy ra đại biến.

Rất nhiều người thấp thỏm lo âu, cũng không ít người bắt đầu ní mật liên lạc với Tào Tháo.

Đương nhiên, cũng có người còn đang thủ vững, nhưng đối mặt với thế cục mỗi ngày một rung chuyển, mặc dù rất nhiều người vẫn trung thành với Viên thị như trước nhưng vẫn cảm thấy lo lắng lo lắng. Lần trước đến Nghiệp Thành, tuy là cảm thấy Nghiệp Thành có chút căng thẳng nhưng chưa cảm nhận được quá nhiều sợ hãi.

Nhưng hiện tại thời điểm Lưu Sấm đến Nghiệp Thành, lại cảm nhận được nỗi thất kinh rất rõ ràng.

Toàn bộ Nghiệp Thành đều đang thất kinh…

Đi suốt một đêm, đến khi gần đến Nghiệp Thành, Lưu Sấm liền hạ lệnh hành quân chậm lại.

Dân chạy nạn trên đường càng ngày càng nhiều, túm năm tụm ba, dắt díu bấu víu vào nhau mà đi, có thể nhìn ra những người này có không ít là từ Nội Hoàng chạy đến. Chiến sự ngày một kịch liệt, Viên Thượng đương nhiên không thể ngồi nhìn Nội Hoàng bị Tào quân đoạt mất, nhất định sẽ phát binh đoạt lại Nội Hoàng. Đến lúc ấy Nội Hoàng tất yếu sẽ biến thành một mảnh đất khô cằn, rất nhiều dân chúng ở Nội Hoàng phải bở nhà bở ruộng vội vàng bỏ chạy đến Nghiệp Thành.

Càng đến gần Nghiệp Thành số lượng dân tị nạn ngày càng đông, tình huống càng ngày càng hỗn loạn.

Nhìn đoàn người tị nạn rồng rồng rắn rắn kéo đến ngoài cửa thành, Lưu Sấm mày nhíu chặt. Trong lòng hắn nặng trịch như bị một khối đá lớn đè ép.

Từ hắn tái sinh tới nay, lợi thế ưu thế xuyên qua biết trước lịch sử khiến hắn như cá gặp nước.

Nhưng lúc này đây, hắn rõ ràng phát hiện, lịch sử hình như đã từ rất lâu không còn theo sự khống chế của hắn nữa. Lịch sử đã rẽ sang một ngã khác, hắn phải đối mặt như thế nào đây? Nếu lần này Viên Thượng thất bại, chỉ sợ khó có thể lường trước ảnh hưởng đến toàn bộ Hà Bắc.

Nghĩ đến đây trong lòng Lưu Sấm càng thêm nặng nề.

- Các ngươi là binh mã phương nào? Sao dám xông tới đây?

Khi Lưu Sấm đi vào cổng thành liền bị một đội Viên quân ngăn trở.

Viên tướng cầm đầu Viên quân lại lớn tiếng quát lớn.

Lư Dục vội vàng tiến lên phía trước nói: - Chúng ta là binh mã U Châu, Lưu hoàng thúc nghe nói chiến sự tiền phương bất ổn, cho nên gấp rút trở về cùng Phùng Kỷ tiên sinh bàn bạc đối sách.

Nào ngờ tên Viên tướng kia không chút nào nể mặt.

- Cài gì mà Lưu hoàng thúc... chẳng qua là một tên giặc cỏ. Năm đó Viên Công cho hắn Liêu Tây, hắn mới có chỗ mà dung thân. Nhưng hắn lại thừa dịp Viên Công và Tào Công quyết chiến mà đánh lén U Châu. Nếu không có hắn ở sau lưng quấy rối, Viên Công sao có thể bại trận? Nếu Viên công không thất bại, ngựa của chúng ta đã sớm uống nước Hoàng Hà, sao có thể thê thảm như vậy được? Hạng người vô liêm sỉ như hắn vẫn còn dám đến Nghiệp Thành sao? Nếu để ta nhìn thấy hắn, đừng hòng được yên thân.

Viên tướng này quát rất lớn, khiến cho tất cả dân tị nạn xung quanh đều nghe thấy rất rõ ràng. Lưu Sấm đương nhiên cũng nghe được lời nói của đối phương, ánh mắt hơi hơi nhíu lại, đột nhiên phóng ngựa tiến lên.

- Ta vừa nghe kẻ nào nói càn vậy?

- Ta là ai thì liên quan gì đến ngươi? Ta cho ngươi biết Tự tòng sự đã hạ lệnh, nếu không có lệnh bài thì bất luận là binh mã ở đâu cũng không được vào thành.

Tự tòng sự là ai?

Lưu Sấm rất nhanh đoán ra được, tất nhiên là huynh đệ của Tự Thụ, Tự Tông.

Tự gia hiện nay nguyên khí hao tổn nặng nề, đâu còn là vọng tộc Cự Lộc ban đầu nữa. Nhưng Tự Tông không phải kẻ ngu, việc gì phải ngăn cản Lưu Sấm vào thành? Lưu Sấm giật mình, mơ hồ đoán được dụng ý bên trong của Tự Tông… Hay là trong lòng Tự Tông đã có mưu đồ chuyện xấu?