Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàn Thiên Ký

Chương 1: Khởi đầu

Chương Tiếp »
Hắn nhìn xung quanh, khung cảnh vẫn vậy hệt như ba ngày trước, nhưng hắn làm gì biết được thời gian chứ! Vì ở chỗ này ngày hay đêm thì cũng như nhau, hắn chỉ đoán đại khái nhờ cảm giác đói khát đang cồn cào trong hắn. Hắn lê tấm thân mệt mỏi của mình đến ụ nước trong động cố gắng uống vài ngụm,khi đã tỉnh táo hoàn toàn hắn bắt đầu nghĩ về mọi chuyện,hắn nhớ lý do vì sao mà hắn lại ở đây, trong cái hang động bị bít kín này,mọi chuyện vừa qua quả thật như một giấc mơ dài.

Hắn tên là Hàn Thiên năm nay hai mươi lăm tuổi,là một trưởng lão Cái bang,môn phái lớn nhất trong võ lâm Trung Nguyên,ai cũng nghĩ hắn là một nhân tài kiệt xuất mới từng ấy tuổi đã có thể lên được chức vị cao như vậy trong bang phái,nhưng nguyên do sâu xa bên trong chắc chẳng có ai biết,Hàn Thiên hắn không phải là một người bình thường, mà hắn chính là một tu tiên giả với những khả năng siêu việt phàm nhân thông thường ,Hàn Thiên hắn che dấu đi thân phận thật sự, ẩn tàng trong Cái bang quả thật cũng chỉ vì báo quốc mà thôi.

Mười lăm năm trước khi Hàn Thiên mới chỉ mười tuổi,lúc đó gia đình hắn rất khó khăn, vốn là một gia đình nông phu nghèo lại gặp cảnh chiến tranh binh biến nên cha Hàn Thiên đã bỏ rơi mẹ con hắn từ khi hắn còn chưa ra đời, Mẹ hắn vất vả nuôi hắn từng ấy năm rồi cũng không nhịn được mà Lâm bệnh vì lao lực quá độ.

Do hoàn cảnh đặc thù nên từ nhỏ Hàn Thiên đã có được tâm tính kiên cườn bất khuất, hắn cũng không chơi chung với bọn trẻ vốn coi thường hắn, mọi việc trong nhà Hàn Thiên đều tự mình lo lấy, trong một lần mẹ hắn trở bệnh rất nặng hắn mời một đại phu đến coi bệnh cho mẹ,nhưng do hoàn cảnh khó khăn Hàn Thiên chỉ đủ tiền chi trả cho việc coi bệnh còn tiền thuốc thì không thể kham nổi.

Hàn Thiên lại còn quá nhỏ không thể làm việc để kiếm tiền,cho nên Hàn Thiên liền gói đồ đạc đi sâu vào núi để tìm thuốc cho mẹ hắn,hắn đi một mạch suốt ba ngày số thuốc tìm được cũng nhiều nhưng vẫn còn thiếu vài vị quan trọng, do còn nhỏ nên gan lớn cộng với bệnh tình của mẹ hắn đang ngày càng nguy ngập nên Hàn Thiên vẫn liều mình tiếp tục tìm kiếm mặc cho an nguy của bản thân.

Hắn đi sâu vào núi sâu đến mức chỗ đó chưa từng có người nào vào đến, thực phẩm mà hắn mang theo cạn dần,trong thời khắc những tưởng là Hàn Thiên phải chết đói không thể nghi ngờ vậy mà hắn vô tình lại gặp được hai vị tu chân giả thần bí, họ một tăng một đạo đang cũng nhau luận đạo ở một bình đài nhỏ trên núi,bọn họ Thọ nguyên đều đã sắp tận đến nơi định vào đây sống nốt những ngày cuối chờ thời điểm tọa hóa ,không ngờ lúc này lại gặp được Hàn Thiên mò đến.

Hai vị tu chân giả nọ biết mình không còn sống được bao lâu,lại thấy Hàn Thiên có tư chất tuyệt hảo nhất thời không muốn y bát của mình bị tận nên truyền đạo cho hắn vài ngày, rồi mỗi người tặng hắn một quyển kinh văn chứa những tinh yếu chủ chốt của hai nhà Phật đạo cùng một đan hoàn có thể duy trì tính mạng của mẫu thân hắn thêm vài năm.

Hàn Thiên trở về nhờ đan hoàn kia mà mẹ hắn còn sống được với hắn đến năm hắn mười lăm tuổi rồi mới ra đi, trong từng đó thời gian Hàn Thiên dụng tâm nghiên cứu hai quyển kinh thư nọ cũng từng bước đi trên con đường của tu chân giả thần bí. Đến lúc hắn đã ghi nhớ hết tất cả nội dung trong hai cuốn kinh thư đó hắn liền cảm thấy cần phải trao trả lại chúng cho cho thế nhân, nên Hàn Thiên đã đến thiếu lâm tự để trả lại quyển kinh văn mà vị lão tăng lúc trước đã tặng cho hắn,không ngờ thiếu lâm tự nghi ngờ hắn lén trộm kinh văn định bắt hắn ở lại chùa điều tra,Hàn Thiên là một tu tiên giả thực lực cao gấp trăm lần người thường một lần ra tay liền đem toàn bộ cao thủ thiếu lâm đánh bại hết một trận thành danh.

sau này Hàn Thiên đến Toàn Chân Giáo trả kinh thư Đạo gia,bọn người Toàn Chân Giáo không những lấy lễ đối đãi mà còn muốn mời hắn về làm trưởng lão trong giáo,Hàn Thiên bản tính thích tự do phóng khoáng liền không chấp nhận,mấy năm sau vì quen biết nhiều bạn hữu cái bang thấy bọn hắn hành sự quả thực hợp ý hắn nên hắn liền gia nhập cái Bang làm trưởng lão cho đến hôm nay.

Thời điểm này Mông Cổ nam hạ Tống Triều thành công ,Trung Hoa đang trong thời kì loạn lạc,chuyện Hàn Thiên bị vây ở trong cái động này quả thực có liên hệ mật thiết đến sự kiện trên. Hầu hết người trong giang hồ đều biết Cái bang luôn đối đầu với quân Nguyên, thế lực Cái bang rất to lớn là cái gai trong mắt của các tướng lĩnh quân Nguyên, Cái bang cũng vậy họ coi lũ giặc Nguyên xâm lấn Trung Hoa như loài ma quỷ cực kì căm phẫn ,ân oán giữa hai bên cứ theo thời gian mà chất chồng, hai bên minh tranh ám đấu không biết bao nhiêu bận số người chết mỗi lúc một nhiều.

Nhưng tình trạng đó không thể kéo dài mãi Nguyên quân càng lúc càng mạnh .đám người của Cái bang cũng nhận ra sự bất lợi của họ ,một đối sách khôn ngoan hơn đã được đưa ra,đó là đánh rắn phải đánh vào đầu đánh giặc phải đánh vào tướng,vậy là một đội thích khách được tuyển chọn kĩ lưỡng từ những cao thủ giỏi nhất của cái bang lúc bấy giờ được thành lập, và Hàn Thiên hắn chính là Thống Lĩnh của nhóm thích khách đó.

Mục tiêu của đám người Hàn Thiên chính là đế vương của Nguyên Triều Hốt Tất Liệt, tưởng rằng với thực lực vượt xa thế nhân của Hàn Thiên mọi chuyện sẽ trót lọt nào ngờ hắn bị người bán đứng, đó rõ ràng là một cái bẫy, hắn cùng các huynh đệ lẻn vào hoàng cung không ngờ ở đó đã giàn sẵn mai phục, gần trăm cao thủ nhất lưu tạo thành trận thế, với thực lực tu chân giả của Hàn Thiên hắn vẫn có thể an ổn mà cùng các huynh đệ rút lui an toàn, nhưng điều hắn không ngờ là, để lưu hắn lại đó Vĩnh viễn,trong trận thế mai phục đã hiện diện thêm hai tu chân giả thần bí nửa.



Hàn Thiên phải đối đầu với gần trăm cao thủ cùng hai tu chân giả thần bí kia để các huynh đệ còn lại rút lui, hắn thoát được phần lớn cao thủ, nhưng hai tên tu chân giả kia lại không tha cho hắn dễ như vậy bọn chúng truy đuổi Hàn Thiên đến tận Bắc cương vào tận thâm u sâm Lâm trong Đồ thần Sơn mạch nổi tiếng hung hiểm, ngay cả tu chân giả tiến vào cũng là thập tử vô sinh.Hàn Thiên đánh với hai tên tu chân giả thần bí nọ cuối cùng thành công đánh lui bọn chúng, nhưng hắn lại phát hiện mình đang bị vây trong một mê trận tự nhiên mà hai tên tu chân giả kia cũng bị vây lại giống như hắn.

Đi loạn một hồi cuối cùng hai bên lại gặp nhau tại cái Sơn động này, họ có thêm một trận tử chiến nữa, đúng vậy là tử chiến thực sự,Hàn Thiên còn nhớ lúc mình đánh bại hai tên kia bọn chúng đã đồng loạt bị hút vào cái nơi bí ẩn ở cuối sơn động, nhớ đoạn hắn lại nhìn về phía cái hắc động đen ngòm như muốn hút lấy tất cả kia, hắc động kỳ dị đó là thứ mà trước giờ Hàn Thiên chưa bao giờ nhìn thấy, và hiển nhiên hắn cũng không rõ là tại sao trên đời lại có thể tồn tại được thứ như thế.

Hắc động đó bí ẩn tuyệt luân đã hút cái gì vào rồi thì vật đó liền sẽ vĩnh viễn không thể trở lại được. hai tên kia rơi vào đó mười phần hết chín là không thể sống được, nhưng trước khi ra đi chúng vẫn kịp để lại cho Hàn Thiên một loạt tạc đạn, loại có sức nổ mạnh làm đất đá rơi xuống lấp cả lối ra khỏi sơn động,rõ ràng ý đồ của chúng là muốn Hàn Thiên phải chết cùng chúng, và như vậy Hàn Thiên đã ở đây ba ngày.

Không phải là Hàn Thiên không có ý định dọn đường để thoát thân ngược lại hắn rất muốn, nhưng sau trận chiến đó hắn đã bị thương nặng lúc này dù có lòng cũng không đủ sức ,vì vậy nên Hàn Thiên mới phải mòn mỏi chờ chết ở đây hắn ý thức rất rõ ràng một chuyện là sẽ không một ai đến được đây để cứu hắn.

Thở dài một hơi Hàn Thiên hướng mắt lên Trần Động ở đấy đang Huyền phù một đoàn văn tự màu vàng kim đầy huyền bí,ánh sáng trong động là do đoàn văn tự kia phát ra, đoàn văn tự không phải là ngôn ngữ của Hoa Hạ cũng không phải là thứ ngôn ngữ nào đó mà Hàn Thiên từng biết, đó là những kí tự cực kỳ đặc biệt, Hàn Thiên từng thử vẽ mô phỏng lại một ký tự nhưng hắn lại nhận ra là làm thế nào mình cũng không thể vẽ ra được, không biết bắt đầu thế nào và vẽ thế nào cũng chẳng ra hình thù gì cả.

Hàn Thiên rất rõ ràng đoàn văn tự kia có lai lịch phi thường bất phàm nhưng hắn không thể nào tham ngộ được chúng, thời gian nhàm chán hắn vẫn cứ mãi nhìn chằm chằm vào đoàn văn tự đó hòng tìm hiểu được cội rễ của chúng,nhưng những cố gắng của hắn đều phí hoài vô ích, đoàn văn tự vẫn là một cái gì đó quá cao siêu mà Hàn Thiên hiện chưa thể nắm bắt được.

không phải vì Hàn Thiên không đủ thông tuệ chỉ là hắn nào biết ý nghĩa của những văn tự đó quá phi thường có thể ảnh hưởng đến cả thiên địa, với giá trị như vậy nếu mà dễ tham ngộ được thì nó đã không xứng với giá trị đó nữa rồi, Hàn Thiên không biết điều đó hắn vẫn mãi đắm chìm trong đoàn văn tự, vì hiện tại hắn đâu còn chuyện gì khác để làm.

Thời gian trôi qua một cách bình lặng thoáng cái đã mười ngày nữa trôi qua ,nhân loại bình thường nếu không được ăn thì trong khoảng ba mươi ngày hẳn phải chết không thể nghi ngờ đối với tu chân giả như Hàn Thiên con số này lên đến một trăm ngày, nếu qua mốc đó mà vẫn không có thức ăn hắn sẽ đạo tẩn nhân vong.

Dù Hàn Thiên sẽ chết chậm hơn người thường nhưng đau đớn khi từ từ đi đến cái chết sẽ không hề biến mất thậm chí sẽ dài hơn xo với phàm nhân nữa, từ ngày thứ ba thì cảm giác đói khát đã hiện hữu trong Hàn Thiên rồi,từ đó trở đi mỗi ngày hắn đều phải sống với cảm giác này, Hàn Thiên phải nhờ vào định lực kiên cường của mình để mà tiếp tục, những ngày tiếp sau cảm giác đói khát càng lúc càng tăng, Hàn Thiên chỉ còn biết vùi đầu suy nghĩ trong biển văn tự để tạm quên đi đau khổ ở thực tại.

Cứ như thế qua hơn sáu mươi ngày mà đối với Hàn Thiên lại như cả trăm năm, tinh thần và thể xác hắn đã đi đến những nấc giới hạn cuối cùng rồi,ngay cả tư duy của hắn cũng đã trì trệ đi, hắn không thể khống chế suy nghĩ nữa mà bắt đầu Lâm vào trạng thái mê mang, cơ thể Hàn Thiên bây giờ đã gầy đi rất nhiều, trong bụng lúc nào cũng có cảm giác nóng cháy,cứ như cơ thể hắn đang tự nó tiêu hóa nó vậy đau đớn khôn cùng.

Hai mươi ngày nữa trôi qua Hàn Thiên đã mất đi khả năng di chuyển cũng như nghe nhìn, cơ thể hắn đã suy yếu cực độ Nếu nói theo lý của nhà Phật thì Hàn Thiên hắn sắp tọa hóa rồi, tinh thần hắn hiện tại mông lung cực độ hắn đã không thể khống chế được suy nghĩ,thỉnh thoảng một vài hình ảnh trong quá khứ bất giác lại hiện lên, hắn thấy mẹ, các huynh đệ, cuối cùng là những Hồng nhan tri kỹ mà hắn biết,đó đều là những luyến tiếc cuối cùng của hắn đối với nhân gian. Trong lúc tuyệt vọng như thế này Hàn Thiên bất chợt cảm thấy, thì ra bọn họ trong tim mình lại quan trọng đến vậy,Hàn Thiên lại thấy các lão Bách tính đang bình đạm mà sinh sống gương mặt của họ trông thật vui vẻ yêu đời,nhưng rồi vó ngựa Mông Cổ đến phá tan tất cả, tâm Hàn Thiên thầm nổi giận hắn lại tiếp tục mê mang.



Không biết là mơ hay là thật Hàn Thiên lại thấy được cuộc chiến của những cường giả, đúng vậy họ là những chân chính cường giả vì sự cường đại của họ làm núi sông phải nứt vỡ,đất trời phải rung chuyển, Cuộc chiến của họ có uy thế phi nhân loại là thứ thực lực mạnh mẽ tựa như thần tiên vậy,dư âm của trận chiến đó thể nghe thấy ở khoảng cách cả trăm dặm , trận chiến đó khiến Hàn Thiên Cảm thấy thật phi thường, con người có thể cường đại đến như vậy sao? Dù có thể đó không phải sự thật mà là ảo giác nhưng những Trãi nghiệm này lại dấy lên nhiệt huyết trong Hàn Thiên, khiến cho hắn muốn trở nên mạnh mẽ như những cường giả đó.

Có mục tiêu cho cuộc sống khiến tâm Hàn Thiên thanh tĩnh hơn hẵn, hình như lúc con người sắp chết suy nghĩ của họ sẽ trở nên thông suốt, rất nhiều vấn đề mà cả đời họ không nghĩ ra được thì lúc này lại có thể, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Hàn Thiên “nếu nói những Văn tự kia vốn không phải là một ngôn ngữ thì thế nào?, không phải là ngôn ngữ thì làm sao có thể học hay viết ra được?, vậy rốt cuộc nó là gì? Mà dù cho nó có là gì đi nữa nếu đã không thể nhìn để hiểu vậy hãy thử không nhìn mà dùng tâm cảm nhận nó thì thế nào?” .

Hàn Thiên chợt nhận ra bấy lâu nay hắn vẫn luôn dùng ánh mắt và suy nghĩ phàm tục mà nhìn vạn vật ,cũng vì thế tầm nhìn của hắn bị hạn chế lại chỉ ở mức phàm Nhân, bản thân hắn là một tu chân giả hắn hẵn phải có cái nhìn cao hơn không thể bị giới hạn bởi cái nhìn hạn hẹp của phàm nhân mới đúng.

Thông suốt được điểm này những chuyện tiếp theo với Hàn Thiên trở nên dễ dàng hơn hẳn. Trong hai Pháp môn mà hắn từng tu luyện có một phương Pháp hoành luyện linh hồn cùng ý niệm gọi là Pháp môn tu luyện nguyên Thần, đây là công Pháp khá thâm ảo Hàn Thiên bỏ thời gian hơn mười năm cũng chỉ mới đạt được cảnh giới đầu tiên “Nguyên Thần ngưng kết”,dù vậy tác dụng mà Nguyên Thần mang lại cho Hàn Thiên là vô cùng lớn âm thầm giúp được Hàn Thiên rất nhiều việc,có lẽ hôm nay một lần nữa nó lại cứu hắn một mạng chăng?.

Cơ thể Hàn Thiên hiện đã quá mệt mỏi, nếu nói hắn còn lực lượng gì có thể điều động thì chỉ có thể là nguyên Thần của hắn,tuy đã đến nước này nhưng Hàn Thiên hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tự kết liễu, một người nếu có Dũng khí để tự tận cố nhiên là phi thường nhưng hắn vẫn chưa là gì so với người biết sẽ chết sẽ không còn hy vọng mà vẫn kiên cường không từ bỏ ,việc này thuộc về tinh thần ý chí, có Dũng khí để chết nhưng đồng dạng cũng là từ bỏ ý niệm của bản thân, chấp nhận sự vô lực của bản thân chấp nhận số phận và sự thua cuộc, kiên cường đến phút cuối dù chết cũng dám đối mặt không trốn tránh đó mới là tinh thần bất bại ý niệm Vĩnh Hằng, một người có ý niệm và tinh thần như thế mới là một người có thể bước đến đỉnh cao của đại đạo là nhân vật uy chấn vạn giới.

Nếu Hàn Thiên không có được tâm tính kiên định được Mài dũa từ cuộc đời cơ cực của hắn thì ở hoàn cảnh lúc này hắn tuyệt đối không còn cơ hội nào cả, nhưng hiện tại sự sáng suốt trong thoáng chốc đã được việc. Lực lượng Nguyên Thần từ từ tỏa ra khắp xung quanh cơ thể Hàn Thiên rồi dần lan ra bắt đầu tiếp cận đoàn văn tự kia, lúc nguyên thần của Hàn Thiên tiếp cận đoàn văn tự hắn rõ ràng cảm nhận được sự thâm ảo cùng ý nghĩa lớn lao mà đoàn văn tự đang mang, nguyên Thần của Hàn Thiên dần thâm nhập vào đoàn văn tự bất ngờ thay nguyên thần hắn dễ dàng xâm nhập vào trong mà không hề vấp phải sự ngăn cản nào.

Ngay lúc này Hàn Thiên bắt đầu được đắm chìm trong thế giới của đại đạo vô thượng mà hắn chưa bao giờ dám mơ tới, rất nhiều điều mà trước đây hắn không rõ trong thế giới này lại trở nên rõ ràng, những tri thức trong đoàn văn tự này không hề có hình thức cố định lại không có giới hạn trong bất cứ khía cạnh nào, mọi ý nghĩa mà đoàn văn tự mang đến đều đơn độc nhưng cẩn thận suy xét sẽ thấy chúng có liên quan đến nhau và giải thích cho nhau.

Lúc này Hàn Thiên liền biết là hắn đã có được kỳ ngộ vô giá nhất đời mình, đoàn văn tự này rõ ràng chứa đựng toàn bộ ý nghĩa của Thiên đạo, nói nó là Thiên Thư cũng không hề sai, lúc này Hàn Thiên chỉ cố làm sao để có thể xem được nhiều hơn biết nhiều hơn, hắn chìm trong đó hoàn toàn ngay cả nổi đau tuyệt cảnh cũng quên đi mất.

Vài ngày nữa trôi qua cơ thể Hàn Thiên đã sắp chạm đến giới hạn của cái chết, nhưng một tia ý niệm cuối cùng vẫn giúp hắn chi trì được ,hắn đã ở trong thế giới văn tự được vài ngày rồi, đột nhiên đôi mắt đã nhắm nghiền bấy lâu của hắn chợt mở ra trong đó không hề có dao động tình cảm ,không hoảng hốt, không lo lắng, chỉ có sự thâm thúy khôn cùng sâu hút tựa như chứa đựng được quy tắc của Thiên Địa bên trong.

Bất chợt đoàn văn tự đã lâu không có động tĩnh nay lại đồng loạt chuyển động,mục tiêu của chúng là Hàn Thiên, đoàn văn tự chậm rãi dung nhập vào mi tâm của hắn lúc này thần sắc của Hàn Thiên rõ ràng thể hiện sự thống khổ, khối lượng tri thức khổng lồ làm tinh thần hắn phải căng ra để chống đỡ nhưng trong mắt hắn lại là nét kinh hỉ không thôi.

Sau khi văn tự cuối cùng nhập vào đầu Hàn Thiên,thì ở cuối sơn động nơi mà cái hắc động đen ngòm vẫn đang trôi nổi đột nhiên xãy ra biến cố, nó đột nhiên nảy sinh lực hút dần dần hút Hàn Thiên đến gần,thấy hắc động đang dần dần nuốt mình vào trong mắt Hàn Thiên không khỏi ánh lên vẻ lo sợ nhưng giờ hắn có thể làm được gì nữa chứ?.

Hàn Thiên cứ trơ mắt ra nhìn cái thông đạo đó dần hút mình vào trong, lòng hắn không khỏi tuyệt vọng, khi Hàn Thiên đã hoàn toàn bị hút vào bên trong hắc động hắn cảm nhận được cơ thể hắn đang phải chịu một lực giằng xé cực kỳ kinh khủng nhưng may mắn thay một quần sáng vàng từ mi tâm đột nhiên tỏa ra bao bọc lấy Hàn Thiên giúp hắn không bị phân thây, Hàn Thiên chỉ biết được đến đó hắn đã kiệt sức và hôn mê hoàn toàn.
Chương Tiếp »