Chương 380: chiến quả.

Theo chiến thuật đã thống nhất từ đầu, các nhánh quân nhỏ chia tách ra khắp nơi để tiến hành chặng đường tiến công của thiên nghiệp quỷ, trong lúc đó các lộ quân do thám sẽ liên tục tìm hiểu về tình hình chiến trường, sau đó báo lại vị trí, quân số, cũng như lộ tuyến của các nhánh quân thiên nghiệp quỷ.

Sau khi quân do thám thu thập được thông tin, sẽ lập tức báo về sở chỉ huy của thánh dực tộc, từ đó sẽ có quân lệnh yêu cầu các nhánh quân đang hiện diện trên chiến trường như nhánh quân của Đông Phương Thái Ngọc phải đánh thế nào???.

Thiên nghiệp quỷ đa phần đều không quá mưu mô xảo trá, thế nhưng càng có thực lực mạnh, linh trí của chúng càng cao, mỗi lúc xuất binh không đơn giản chỉ là tụ tập hết cùng một chỗ, rồi cứ thế thẳng tiến lên thánh dực vực.

Là một người cầm binh, chỉ có những kẻ ngu dốt hết sức thì mới làm như vậy, đại quân di chuyển rất dễ lộ vị trí, mà lộ vị trí thì dễ dàng cho quân địch tập kích, muốn không bị tập kích, thì phải cữ người tiền trạm, canh gác khắp bốn phương tám hướng.

Nếu xảy ra đại chiến cục bộ, cả đại quân rất dễ tổn thất thảm trọng, huống hồ gì mục đích của thiên nghiệp quỷ là tiêu diệt hết sinh linh trong vụ huyễn phù sinh thiên, để chỉ còn mỗi chúng là độc tôn, thế nên lúc xuất binh, càng gần đến thánh dực vực, đại quân thiên nghiệp quỷ càng dàn trải ra.

Thứ nhất bọn chúng muốn tấn công cùng lúc nhiều chỗ để phân tán sự chú ý của thánh dực tộc, thiên nghiệp quỷ càng ăn được nhiều sinh linh, bản thân chúng càng mạnh, trước khi đến thánh dực vực, nếu không ngăn chặn kịp thời, thực lực tổng thể của binh đoàn thiên nghiệp quỷ khả năng đã tăng lên thêm một hai thành.

Điều tiếp theo mà thiên nghiệp quỷ muốn nhắm đến, chính là chia quân số ra, bọn chúng sẽ tận dụng được ưu thế đánh đơn thể mạnh của giống loài mình, không giống như thánh dực tộc hay nhân tộc.

Thiên nghiệp quỷ tính cách bạo tàn thô kệch, tự thân không thể hiểu cái gì là phối hợp đoàn đội, một tên thiên nghiệp quỷ có thể sở hữu sức chiến đấu gấp rưỡi nhân tộc cùng tu vi, ngang ngữa thậm chí là hơn một hai thành xo với một thánh dực tộc.

Nhưng một đoàn quân thiên nghiệp quỷ, sức chiến đấu lại không bằng một đoàn quân thánh dực tộc, vì thế nên chia nhỏ các cuộc tấn công, dàn trãi binh lực của thánh dực tộc, thiên nghiệp quỷ sẽ chiếm được ưu thế cực kỳ to lớn.

Hôm nay tiêu diệt được một toán thiên nghiệp quỷ, kẻ dẫn đầu lại là một tên thủ lĩnh cao cấp thực lực đạt đến võ vương trung tầng, nhánh quân của Đông Phương Thái Ngọc có thể coi như đạt được chiến quả không tệ.

Bình thường ngăn thiên nghiệp quỷ, một nhánh quân môn khách vệ ô hợp như thế này, thánh dực tộc không mong gì hơn, kết quả thường thấy là bại lui bảo toàn thực lực, ngăn được thiên nghiệp quỷ tiến lên lúc nào hay lúc ấy.

Thế mà nhánh quân do Đông Phương Thái Ngọc dẫn đầu chẳng những thắng trận, mà còn tiêu diệt được hết đối thủ, hao tổn trong tầm kiễm soát, thành tích diệt hơn bốn trăm thiên nghiệp quỷ, các nhánh quân khác dù có cố gắng cả tuần, cũng chưa chắc làm được.

Bất quá chuyện thu thập tàn cuộc sau đó mới khiến Đông Phương Thái Ngọc phải đau đầu, hơn một phần ba số sừng do thiên nghiệp quỷ để lại đều đã rơi trở lại thiên nghiệp quỷ vực, nếu cứ để như thế, qua một thời gian nữa, đám thiên nghiệp quỷ kia sẽ lại được hồi sinh.

Thu thập những chiếc sừng do thiên nghiệp quỷ để lại, vừa là phần thưởng mà cũng vừa là nhiệm vụ mà thánh dực tộc giao xuống, thế nên sau khi chỉnh đốn lại đội ngũ, Đông Phương Thái Ngọc liền dẫn đầu nhánh quân của mình phi hành xuống thiên nghiệp quỷ vực, thu thập lại số sừng thiên nghiệp quỷ còn rơi rớt.

Bay xuống hơn hai ngàn trượng nữa, thiên nghiệp quỷ vực kinh khủng trong lời đồn đã hiện ra ngay trước mắt Đông Phương Thái Ngọc cùng những người khác, một vùng sơn lĩnh rộng lớn ngút tầm mắt, vài dặm lại xuất hiện một ngọn hỏa sơn.

Ngọn nào ngọn nấy đều đang sục sôi một hồ dung nham trên đỉnh, những cột khói cao ngút, đất đai khô cằng với tông màu cam và đỏ đầy chết chóc, các loại thực vật có gai nhọn như sương rồng mọc lên nhan nhản, địa hình toàn nham thạch lởm chởm, không khí nóng vô cùng, khiến cho huyễn vụ vốn xuất hiện ở khắp nơi, gặp phải thiên nghiệp quỷ vực cũng chỉ có thể tản ra, trong cao độ từ mặt đất đến hơn ngàn trượng bên trên thiên nghiệp quỷ vực.

Không gian mở có thể nhìn thấy như ở thế giới bên ngoài, cảnh sắc vừa tàn khốc vừa u lãnh, trên trời được bao phũ bởi một tầng ánh sáng nhè nhẹ trong vụ huyễn phù sinh thiên, còn dưới mặt đất, từng ngọn hỏa sơn đang hoạt động lại giống như những ngọn đuốc giữa đêm, thắp sáng lên những vầng ánh sáng mạnh cực kỳ nổi bậc.

vừa đặt chân lên thiên nghiệp quỷ vực, Đông Phương Thái Ngọc đã có thể cảm nhận được cái nóng như thiêu như đốt của nơi này, bất quá chỉ vừa dụng đấu khí dò thám một chút, Đông Phương Thái Ngọc đã phát hiện thiên nghiệp quỷ vực đối với nàng cũng có mặt tốt.

Hỏa nguyên chi khí ở nơi này cực kỳ nồng đậm, chỉ cần hít thở thông thường thôi, cũng có thể cảm nhận được từng luồn từng luồn hỏa nguyên chi khí tinh thuần thấm vào huyết mạch, nếu có thể ở nơi này tu luyện, tốc độ tiến giai của nàng nhất định tăng đáng kể, ngay cả viêm thần mãng trốn trong người Đông Phương Thái Ngọc cũng như cảm nhận được sự thân thuộc đến kỳ là, không nhịn nổi phải ra ngoài vùng vẫy trên lớp cát khô cằn của thiên nghiệp quỷ vực với vẻ thích thú.

Tuy có phát hiện đặc biệt, thế nhưng Đông Phương Thái Ngọc cũng không quên chuyện chính, rất nhanh nàng đã cho người tản ra xung quanh để thu thập những cặp sừng thiên nghiệp quỷ còn rơi vãi, dù nói đại quân thiên nghiệp quỷ đã rời khỏi hang ổ để tấn công những nơi khác, thiên nghiệp quỷ vực đã trở thành vườn không nhà trống, thế nhưng để an toàn, nhánh quân nhỏ của thánh dực tộc kiểu này, không nên nán lại địa bàn của địch nhân quá lâu.

Sau khi thu dọn tàn cuộc, Đông Phương Thái Ngọc phân phối cho mỗi người còn sống trong nhánh quân của mình một cặp sừng của thiên nghiệp quỷ, coi như chiến lợi phẩm, người thực lực càng mạnh, thì nhận được cặp sừng của thiên nghiệp quỷ càng lợi hại, riêng Đông Phương Thái Ngọc đã có chiến lợi phẩm do tên thủ lĩnh để lại.

Sau khi phân phối xong, kết quả cũng không sai lệch nhiều, nhìn lại truyền lệnh kính vẫn chưa có chỉ thị nào mới, Đông Phương Thái Ngọc liền cho người của mình tìm một tiểu đảo nghỉ ngơi chỉnh đốn lại trạng thái.

Theo kế hoạch đã định, ban ngày đại quân xuất chiến, ban đêm sẽ trở về cứ điểm tại biên viễn hộ vực, một tiểu vực đủ chổ cho đại quân hạ trại, bộ chỉ huy của chiến dịch lần này chính là đặt ở đây, mỗi tối các nhánh quân nhỏ sẽ trở về nơi này để phục mệnh.



Chỉ qua một ngày chiến đấu, mà quân số của thánh dực tộc đã giảm đi thấy rõ, nhiều nhất phải kể đến môn khách vệ, số lượng gần như đã giảm đi một phần năm, thánh dực vệ cũng không thoát khỏi nghịch cảnh, gần một phần mười quân số có đi không về.

Mà trong lúc này vẫn có những nhánh quân khác đang tòng mệnh, không rảnh tay để trở về đây, sáng hôm sau lúc những nhánh quân ấy quay lại, hẵn cũng sẽ không còn đủ nhân thủ như lúc ban đầu, mà cũng có thể một vài nhánh quân kia, toàn bộ đều chẳng thể quay lại không chừng.

Lúc này nhị lão Trí và Dũng đang kiễm tra lại chiến quả của ngày hôm nay, lúc đi đến chổ nhánh quân do Đông Phương Thái Ngọc dẫn đầu, bộ dáng của cả hai lão già này liền có chút kinh hãi.

Hơn một ngàn bảy trăm cặp sừng thiên nghiệp quỷ được xếp gọn ghẽ trên mặt đất, cảnh tượng quả thực khiến người ta không khỏi trầm trồ, ngay cả Trí Dũng nhị lão có kinh nghiệm chiến trận dày dạn, cũng không thể ngờ được, một nhánh quân ô hợp của môn khách vệ lại có thể làm được chiến tích đáng nể bực này.

Ngày hôm nay nhánh quân của Đông Phương Thái Ngọc được giao cho năm nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ đều là tiêu diệt những toán thiên nghiệp quỷ không dưới ba trăm tên, buổi tối họ trở về với gần bảy phần mười lực lượng, thế mà số thiên nghiệp quỷ đã tiêu diệt được lại gấp ba lần tổng quân số của chính họ.

Hiệu quả bực này, quả thực có thể nói là nghịch thiên, ngay cả những nhánh quân tinh nhuệ nhất của thánh dực vệ, nhiều khi cũng khó mà đạt được thành tích này.

Trí lão sau khi kiễm tra qua một lượt, xác định không có cặp sừng nào là giả, liền hướng Đông Phương Thái Ngọc khen ngợi.

-chẳng ngờ một nhánh quân không có gì nổi bậc của môn khách vệ, lại có thể làm ra được thành tích lớn bực này, Ngọc thống lĩnh, không biết cô đã làm thế nào vậy???.

Thoáng đánh mắt về những thân tín trong đông thị do mình mang đến, Đông Phương Thái Ngọc bình thản đáp.

-tất cả là nhờ những huynh đệ trong đông thị này, bọn họ cùng ta chiến đấu đã lâu biết cách phối hợp đoàn đội, nên có thể tạo ra được sức chiến đấu ngoài mong đợi.

Dũng lão đối với Đông Phương Thái Ngọc có chút hiềm khích ngay từ ban đầu, thế nhưng thân là một thánh dực tộc, nhìn thấy ngoại tộc làm ra cống hiến to lớn cho tộc mình, sự thù hằng lúc đầu của Dũng lão cũng bớt đi ít nhiều, bất giác khen tặng vài câu.

-nhánh quân của Ngọc thủ lĩnh hôm nay làm rất tốt, tất cả chổ sừng thiên nghiệp quỷ này đều sẽ được tính thành quân công cho các thành viên dưới trướng cô, quân công này dùng như thế nào, liền để các người tự bàn bạc.

-nhánh quân của Ngọc thủ lĩnh đã hao tổn nhiều trong hôm nay, lát nữa có đợt tổ hợp lại đội ngũ, cô cứ chọn lấy cho mình một số lực lượng vừa ý từ những đội ngũ đã tan rã khác, ta biết cuộc chiến này rất khó khăn, nhưng mong tất cả sẽ càng thêm cố gắng, sớm ngày đẩy lùi được thế tiến công của thiên nghiệp quỷ, khải hoàng trở về thánh dực vực.

Đối với mấy lời khen sáo rỗng đầy tính thủ tục này, Đông Phương Thái Ngọc cũng chẳng mấy để tâm, với đầu óc nhanh nhạy của mình, nàng thừa biết thánh dực tộc cũng chỉ muốn lợi dụng nàng cùng nhánh quân của mình để mà đối phó thiên nghiệp quỷ, nếu các nàng làm không tốt, thái độ của đám người này sẽ khác hẵn, điều cốt lõi nhất mà Đông Phương Thái Ngọc quan tâm lúc này, chỉ là làm thế nào rời khỏi chiến địa một cách an toàn cùng với người của đông thị mà thôi.

Đêm hôm đó, Đông Phương Thái Ngọc cùng vài thân tín đến trại tổng hợp, nơi những tàn dư từ các nhánh quân khác lưu trú, ở trại tổng hợp này, thương binh vô số, người lìa tay toát ngực, người bỏng nặng toàn thân, cũng có người chỉ còn nửa thân trên, còn nửa thân dưới thì đi đâu mất không rõ.

Nhánh quân của Đông Phương Thái Ngọc một là có nhiều võ vương tọa trấn, hai là sở hữu tam linh trận bất phàm do Hàn Thiên truyền thụ, thế nên tử thương mới giảm đi đáng kể.

Thế nhưng những tiểu đội khác thì không may mắn như vậy, những môn khách vệ có thực lực thấp bé, ở trong đoàn đội không có sự bảo vệ từ các thành viên khác, liền sẽ bỏ mạng trước tiên, sau cùng chỉ còn những người cường đại nhất vẫn trụ lại.

Đông Phương Thái Ngọc duyệt qua một vòng, phát hiện chất lượng môn khách vệ trong trại tập trung này đều rất ưu tú, trải qua một ngày ác liệt hôm nay, những kẻ yếu nhược đều đã bị đào thải cả rồi.

Dựa vào mắt nhìn của mình, Đông Phương Thái Ngọc nhanh chóng chọn được hơn một trăm tinh binh khác bổ xung vào nhánh quân do bản thân dẫn dắt, chất lượng của một trăm môn khách vệ mới gia nhập này đều rất ưu tú, trong đó có hơn mười võ vương, những người còn lại đều có thực lực loanh quanh võ tông.

Ngay trong đêm đó, Đông Phương Thái Ngọc cũng không có nghĩ ngơi, đối với tu luyện giả đạt đến trình độ võ vương, ăn uống và ngủ thực sự là những thứ không cần thiết, dù không ăn không ngủ mấy trăm hay mấy ngàn năm, bọn họ cũng không thể chết được, tuy nhiên đó là ở trạng thái bình thường, nếu như ở trạng thái phải hoạt động liên tục cả về tinh thần lẫn thể xác, thì đến một giới hạn nào đó, tu sĩ võ vương cũng không trụ được mà tự động ngất đi.

Mà Trong lúc sinh tử quan đầu như những cuộc chiến tranh thế này, binh sĩ gần như không được ngủ, Đông Phương Thái Ngọc dù là vì quân lệnh hay là vì tính mạng của bản thân và những người khác, thì bản thân cũng đều cảm thấy trong tình huống thế này, nghỉ ngơi là điều không cần thiết.

Ngay trong đêm đó, tận dụng khoảng thời gian không phải xuất chiến ít ỏi của nhánh quân do mình dẫn đầu, Đông Phương Thái Ngọc liền hướng vào những thành viên mới gia nhập, làm ra vài động thái tích cực.



Nàng gom hết cả đám vào một chỗ, quân của đông thị và những môn khách vệ đã ở trong đội của nàng từ trước một bên, còn những người mới đến thì ở một bên khác.

Đông Phương Thái Ngọc đứng trên lưng viêm thần mãng, lúc này đã hóa hình trở thành một đầu đại xà to lớn, ngóc đầu lên liền cao hơn hai trượng, tạo thêm khí thế cho chủ nhân.

Thoáng nhìn qua những ánh mắt thất thần, đờ đẫn, hoảng loạn, lo sợ từ nhóm môn khách vệ vừa được nàng chọn về, Đông Phương Thái Ngọc bất giác cao giọng nói.

-các ngươi sợ cái gì???, các ngươi lo lắng cái gì???.

Đã bước chân ra chiến trường, sợ hãi địch thủ chỉ khiến các ngươi thêm yếu ớt, lo lắng chỉ khiến các ngươi không tận dụng hết khả năng của mình.

-các ngươi sống ở vụ huyễn phù sinh thiên này, căn bản không thể thoát được vận mệnh đen tối đang đeo bám.

-nếu đã không thể thoát được nó, cớ gì không quyết đấu một phen???.

-hiện tại các ngươi quay đầu bỏ trốn, có thể trốn đi đâu???, lên trời dưới đất các ngươi đều chẳng có nơi nào để trốn cả.

-nếu không tận sức đấu tranh cho sự sống của chính mình, chẳng ai cứu được các ngươi lúc này cả.

Dừng một lúc Đông Phương Thái Ngọc lại tiếp túc quan sát thái độ của đám người mới gia nhập, thấy trạng thái của họ dù đã có chút khởi sắc, thế nhưng đối diện với những kinh hoàng đã trải qua ban sáng, chút khích lệ này của Đông Phương Thái Ngọc vẫn chưa thấm vào đâu cả.

Cảm thấy thế này chưa ổn, Đông Phương Thái Ngọc liền chỉ tay vào nhóm quân củ do mình dẫn dắt nói lớn.

-các ngươi cho bọn họ xem mình đã làm được nhữn gì trong hôm nay đi.

Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, hơn ba trăm thành viên còn lại trong đội ngũ liền nhanh chóng giơ cao thẻ quân công của mình, ở trên đó đều có hiện rõ số lượng quân công từ một đến năm ngàn điểm, để có được số quân công lớn thế này, không gϊếŧ được vài ba tên thiên nghiệp quỷ thì không thể có được.

Chiến tích mà nhánh quân của Đông Phương Thái Ngọc làm được sớm đã lan truyền khắp doanh trại, chỉ là nhiều kẻ đối với vấn đề này vẫn còn hồ nghi, nay hơn một trăm người mới gia nhập đã được tận mắt chứng kiến sự thực, lời của Đông Phương Thái Ngọc đối với bọn họ lúc này, cũng đã có sức nặng đáng kể.

Đợi lúc hơn trăm người mới gia nhập tiếp thu xong vấn đề, Đông Phương Thái Ngọc liền khí thế nói.

-thiên nghiệp quỷ dù đáng sợ, nhưng một tiểu đội hỗn tạp như môn khách vệ chúng ta cũng có thể tiêu diệt được hàng đống.

-thế thì vì cớ gì chúng ta phải sợ hãi chúng???, theo nhánh quân của ta, tin tưởng vào chính mình, dù kẻ thù trước mặt có là thiên nghiệp quỷ đáng sợ, chúng ta cũng có thể đánh bại được.

-trong đêm hôm nay ta sẽ truyền thụ cho mọi người cách phối hợp đoàn thể, để dung hòa sức chiến đấu của cá nhân lại với nhau.

-thiên nghiệp quỷ tuy lợi hại, nhưng chúng quá ngu dốt tự mãn, đoàn kết lại chúng ta sẽ đánh bại được chúng.

Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt, lời liền nhanh chóng truyền thụ lại cách thức chiến đấu theo đoàn đội mà nàng vẫn áp dụng trong nhánh quân của mình cho những người mới.

Chỉ sau một đêm, hiệu quả đã khiến cho hơn một trăm môn khách vệ lấy lại được dũng khí cần có, trời vừa sáng, nhánh quân của Đông Phương Thái Ngọc cũng nhận được lệnh xuất chiến, mục tiêu chính là một nhóm thiên nghiệp quỷ cách đó ba ngàn dặm.

Nhìn khí thế trên gương mặt của những môn khách vệ dưới trướng, Đông Phương Thái Ngọc không khỏi tỏ ý hài lòng, đây chính là thứ nàng muốn, cho những người kia hi vọng, hi vọng bảo toàn được mạng sống của chính mình, cho những kẻ kia dũng khí, dũng khí để bọn họ phát huy được hết thực lực của mình, cho bọn họ thấy viễn cảnh tươi đẹp là quả ngọt, để họ có thêm động lực chiến đấu.

Tất cả là để đám môn khách vệ này xuất quân với tâm thế tốt nhất, cũng là để khả năng chiến thắng của đoàn thể này được đẩy lên cao nhất, đó cũng là tất cả những gì mà Đông Phương Thái Ngọc có thể làm được cho đám người này, thế nhưng tự trong thâm tâm nàng cũng rõ, cả đám môn khách vệ này và chính mình, không có ai là chắc chắn toàn mạng qua cuộc đại họa này, rồi cũng sẽ có người chết kẻ sống, hoặc không ai sống cả, sau ngày hôm nay, có thể nàng sẽ lại phải tuyển thêm quân, sẽ phải lập lại bài diễn giải đêm qua, chỉ là có những chuyện dù suy nghĩ thực tế thế nào, cũng không được phép nói ra mà thôi.