Chương 43: Giá Trị Nhan Sắc Đạt Cấp Thượng Thừa

Editor + Beta: Vi

Sau nửa đêm Kỷ Hi Nguyệt ngủ rất thoải mái, cho đến khi nămcái đồng hồ báo thức đánh thức cô, cô mới phụng phịu bò dậy, cuộc sống thế này chẳng tốt chút nào.

Rửa mặt và đánh răng bằng nước lạnh, sau đó thay võ phục đi lên sân thượng, đã thấy dáng người khỏe đẹp của Triệu Húc Hàn, đang đánh bộ quyền mà cô không hiểu.

Hômqua anh tập Thái cực quyền, khá phổ biến nên Kỷ Hi Nguyệt có biết, nhưng bộ quyền này khiến cho cô hoa mắt chóng mặt, đây là võ côn cổ đại sao?

Người đàn ông này muốn làm gì? Chuyên môn gϊếŧ người cướp của (?), coi mạng người như cỏ rác sao? Vấn đề là bây giờ võ công còn hữu dụng nữa không khi mà chỉ một viên đạn cũng lấy được mạng người? Kỷ Hi Nguyệt cho rằng, thế giới của Đại ma vương cô không hiểu.

Nhưng thành thật mà nói, bất kể anh đánh quyền gì, đều là cảnh đẹp ý vui, quả nhiên đây chính là giá trị nhan sắc cấp thượng thừa.

Triệu Húc Hàn nhanh chóng đánh xong một bộ quyền, sau đó xoay người nhìn Kỷ Hi Nguyệt, có lẽ anh đã sớmbiết Kỷ Hi Nguyệt tới, mà giờ phút nào đồng hồ lớn treo tường cũng điểm sáu giờ đúng.

"Chào buổi sáng Hàn ca, sáng nào anh cũng dậy sớmtập võ sao?" Kỷ Hi Nguyệt mặt mày hớn hở tiến lên. Triệu Húc Hàn gật đầu: "Tám tuổi đã bắt đầu rồi."

Kỷ Hi Nguyệt há hốc mồm, kinh ngạc nói: "Tám tuổi? Đây không phải ngược đãi đấy chứ?" Đột nhiên cô nhớ lại Triệu Húc Hàn từng nói, nămanh tám tuổi mẹ đã qua đời.

Nhưng không phải ông Triệu rất yêu thương anh sao? Hay đây cũng là một cách để biểu đạt tình yêu thương? Nghĩ đến Triệu Húc Hàn có thể đã nói dối cô, Kỷ Hi Nguyệt khẽ run lên, người đàn ông này thật là đáng sợ.

"Không được lười biếng, chờ cho đến khi emđạt được một trình độ nhất định, emsẽ thấy làm chủ bản thân là một điều rất vui vẻ." Triệu Húc Hàn nhìn cô, giọng nói lạnh lùng lại nghiêm túc.



"Vâng, được! Emsẽ nghiêm túc luyện tập." Kỷ Hi Nguyệt không biết cái gì gọi là làm chủ bản thân, nhưng lời Đại ma vương nói đều đúng hết, cho nên cô ngoan ngoãn bước tới đối diện anh bắt đầu lao vào tập luyện.

So với Vô Cốt dạy hômqua, thật ra thì Triệu Húc Hàn còn nghiêm khắc hơn Vô Cốt, tư thế Kỷ Hi Nguyệt không đúng, anh sẽ uốn nắn cho bằng được, nhưng tốt hơn so với việc anh tức giận trách mắng cô, hoặc là lấy việc công trả thù việc riêng như cách Vô Cốt đã làm.

Kỷ Hi Nguyệt chỉ cảmthấy đau đớn cùng thống khổ, nhất là lúc ép dẻo, cô thấy eo với chân như sắp gãy làm đôi vậy.

"Em mới 21 tuổi, xương cốt đã cứng như vậy, sau này không dễ để gian cơ, nếu muốn học võ sẽ rất khổ cực." Triệu Húc Hàn lạnh giọng nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mặt nhỏ thành một đoàn: "Em... em... do trước đây emphải đi học nên lười tập thể dục mà, sau này em luyện tập thật tốt không được sao? Được chính Hàn ca tự tay chỉ dạy, emnhất định sẽ làm được."

Vốn Triệu Húc Hàn cho rằng cô gái nhỏ sẽ than ngắn thở dài kêu khổ cả ngày, thậmchí còn bỏ cuộc, nhưng không nghĩ là cô vẫn kiên trì. Khiến cho gương mặt như băng sơn ngàn nămcủa anh cũng không nhịn được mà mềm mại, trong lúc vô tình ánh mắt cũng thêmdịu dàng.

Lần này Kỷ Hi Nguyệt đã ngoan hơn khiến Triệu Húc Hàn phải nhìn cô với cặp mắt khác, muốn nói cho anh biết cô đã không còn là đại tiểu thư kiêu căng, cô thật lòng không muốn anh vì cô mà nổi giận,

Suốt hai tiếng, Kỷ Hi Nguyệt quả thật đã kiên trì được, chỉ là vừa hết giờ, cô đã nằm im dưới mặt đất không muốn dậy nữa.

Triệu Húc Hàn nhìn cô đầy mồ hôi, tóc tai ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy thống khổ nhưng vẫn rất đáng yêu, trong lòng bỗng có chút vui vẻ cùng yên tâm.

"Nghỉ ngơi một chút rồi đi rửa mặt, nếu mệt quả thì không cần đi làm." Triệu Húc Hàn nói xong liền rời đi.