Chương 2: Quy tắc làm vợ

Chu Hứa Uyên hít sâu một hơi, tuy rằng trên đường trở về, anh đã nói chuyện điện thoại qua với Lục Phi và Phó Tuyên, biết được tình hình hiện tại của Lục Du.

Nhưng khi chính mắt thấy được một màn này, vẫn đem đến cho anh một sự đả kích không nhỏ.

"Tiểu Du..." Chu Hứa Uyên vừa mở miệng, liền thấy Lục Du bày ra vẻ mặt khó tin, trong mắt cũng bắt đầu lóng lánh nước.

Hắn sụt sùi nói: "Anh, anh sao lại gọi em là tiểu Du?"

"Không phải hai người bình thường đều gọi như vậy sao?" Chu Hứa Uyên nghĩ trong lòng.

Nhưng anh cũng không có phản bác, lập tức sửa lời nói: "Du Du?"

Lục Du lại lắc đầu một cái.

"Du Nhi, Lục Du,..."

Liên tục cả ba cái đều không đúng, Lục Du suy sụp: "Anh, anh bị sao vậy chứ! Bình thường không phải anh đều gọi em là cục cưng sao?"

Cục, cục cưng?!

Chu Hứa Uyên lần nữa hít một ngụm khí lạnh, cố đè xuống xấu hổ trong lòng, thấp giọng nói: "Cục cưng."

"Ừm!" Lục Du ngừng khóc, ngoan ngoãn đáp lại.

Hắn vốn còn định nhào vào lòng Chu Hứa Uyên, muốn bày ra dáng vẻ người vợ tận tụy nhớ thương chồng giờ được gặp lại nhau sau thời gian chia cách, mặc dù hai người ước chừng chỉ mới không gặp một ngày.

Nhưng vừa nghĩ tới Chu Hứa Uyên vừa đi đường dài về, hẳn là vẫn còn chưa tắm rửa, Lục Du quyết định bác bỏ ý kiến này.

"Chồng, anh đi tắm trước đi. Em đã dặn người làm một bàn ăn thịnh soạn, chờ anh tắm xong liền ăn nha."

"Được rồi."

Chu Hứa Uyên liền đặt hành lý xuống, đi vào phòng tắm.

Trong bồn tắm đã được đổ đầy nước, bên trên còn có những cánh hoa hồng nổi lên, Chu Hứa Uyên đưa tay chạm vào, nước trong hồ ấm nóng.

Anh cời bỏ quần áo, trước làm ướt cơ thể, sau đó liền bước vào bồn tắm ngâm mình, nhiệt độ trong bồn lúc này vừa vặn phù hợp.

Chu Hứa Uyên thoải mái thở ra một hơi, trong lòng vậy mà có cảm giác như được sủng mà kinh. Trước kia mỗi lần đi công tác về, anh làm gì có được đãi ngộ như thế này bao giờ?

Trong lúc Chu Hứa Uyên tắm rửa, Lục Du ở trong tủ quần áo lật đông lật tây, muốn tìm một bộ đồ ngủ có chút tình ý.

Điều 2 của “Quy tắc làm vợ”: “Mặc đồ nóng bỏng đúng lúc sẽ khiến chồng yêu thương bạn hơn!”

Đáng tiếc không biết Lục Du trước kia nghĩ cái gì, trong tủ toàn là quần áo thông thường, ngoại trừ áo thun và sơ, nagy cả một bộ đồ hở hang cũng không tìm được.

Chu Hứa Uyên tắm rửa xong, mặc đồ ngủ đi ra khỏi phòng tắm. Từ lúc biết tin Lục Du bị tai nạn, anh liền vội vàng xử lý công việc rồi lên máy bay trở về. Bôn ba lâu như vậy, anh cũng cảm thấy khá đói bụng rồi.

Thức ăn trên bàn có vẻ đã hơi nguội, Lục Du cũng không biết đã chạy đi đâu.

Chu Hứa Uyên hâm nóng lại đồ ăn, bắt đầu dùng bữa. Những món này ngon đến mức làm người ta tưởng như được mua ở bên ngoài.

Anh ăn được nửa, đang uống dở chén canh, liền nhìn thấy Lục Du bước ra từ trong phòng ngủ của bọn họ.

"Khụ... khụ khụ!!" Chu Hứa Uyên thiếu chút nữa đã phun cả canh trong miệng ra ngoài.

Anh ho khan vài tiếng, vội cầm lấy khăn giấy lau nước canh bị bắn tung tóe ra ngoài.

Trong lúc Chu Hứa Uyên đang tắm, Lục Du đã đổi một bộ đồ khác.

Trên người hắn mặc áo sơ mi rộng thùng thình của Chu Hứa Uyên, nửa người dưới gần như trống không.

Lục Du thấp hơn Chu Hứa Uyên, thân hình cũng so với anh gầy gò hơn, hắn mặc áo sơ mi của anh, vừa vặn che được cặp mông cong vểnh, lộ ra một đôi chân thẳng tắp, trắng nõn. Làn da trắng hồng mềm mại, nếu chạm vào sẽ vô cùng làm người yêu thích.

Chu Hứa Uyên còn chưa kịp mở miệng, ngay sau đó Lục Du đã đi tới, nhẹ nhàng chuẩn xác ngồi vào lòng anh.

Lục Du cầm lên một cái muỗng, mỉm cười nói: "Chồng, để em đút cho anh nha!"

Điều 3 của “Quy tắc làm vợ”: “Một người vợ hiền thì nên chủ động đút cho chồng ăn, như vậy chồng sẽ rất cảm động và càng tận tâm với mình hơn”.

Chu Hứa Uyên theo bản năng dùng cánh tay ôm lấy vòng eo Lục Du, phòng ngừa hắn té xuống.

Đối mặt với Lục Du đang dơ muỗng, nhìn ánh mắt hắn tha thiết, Chu Hứa Uyên bất đắc dĩ mở miệng cắn một miếng.

Một khắc sau, Chu Hứa Uyên sắc mặt cứng đờ, bây giờ có nhả ra cũng được, mà không nhả cũng không xong.

Lục Du cuối đầu, nhìn một chút mới phản ứng lại: "Ủa, đây là gừng mà! Sao nó giống khoai tây vậy? Chồng, nhanh lên anh mau phun ra đi!"

Chu Hứa Uyên vào bữa cơm đầu tiên sau khi công tác về nhà, nhờ có Lục Du nhiệt tình hỗ trợ, anh khó khăn ăn xong rồi.

Tất cả bát đĩa đều được chất vào bồn rửa, ngày hôm sau sẽ có người đến dọn dẹp.

Lục Du đối với hành động của mình vừa nãy có chút thất vọng, chỉ là đút cho chồng ăn cơm thôi, hắn vậy mà ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được?

Nhưng khi vừa nằm lên giường, Lục Du lại lần nữa có niềm tin. Việc kế tiếp, hắn nhất định có thể làm được!

Chu Hứa Uyên đã gọi điện cho đối tác kinh doanh và thư ký ở Mỹ, bày tỏ lời xin lỗi về việc anh ta đột ngột trở về Trung Quốc.

Cũng may, buổi gặp mặt quan trọng nhất đã hoàn thành nên bây giờ anh có thể làm việc thông qua máy tính.

Lúc anh đặt điện thoại xuống nhìn lại thì đèn trong phòng đã tắt. Giữa bóng tối, chiếc đèn ngủ phát ra ánh sáng mờ ảo.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt Lục Du càng thêm xinh đẹp, kiều diễm, lộ ra một mặt ngây thơ không hiểu sự đời.

Chu Hứa Uyên trong lòng nháy mắt liền mềm nhũn, anh đem điện thoại di động đi sạc, sau đó rón ra rón rén leo lên giường.

"Cục cưng, cho anh xem vết thương của em một chút."

Lục Du ngoan ngoãn quay đầu, Chu Hứa Uyên nhìn vết thương dưới ánh đèn, sau đó sờ sờ vào gáy cậu, nơi đó có một cục u nho nhỏ.

Anh không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa một cái.

"Cục cưng à, nơi này còn đau không?"

Lục Du lắc đầu, xoay người ôm lấy vòng eo rắn chắc của Chu Hứa Uyên.

Hắn đem đầu vùi vào trong l*иg ngực của anh, giọng nói ngọt ngào: "Chồng, anh có muốn không?"

Chu Hứa Uyên thường xuyên luyện tập, lối sống rất có kỉ luật. Anh có cơ thể cường tráng, vài rộng, eo hẹp, chân dài, đặc biệt là còn có một cặp ngực săn chắc.

Lục Du vùi ở trong đó, cảm giác mình hạnh phúc muốn chết.

Hắn âm thầm thêm một dòng trong "Quy tắc làm vợ yêu: "Chồng có ngực to cũng rất tốt.""

Chu Hứa Uyên vốn đang vuốt ve tóc Lục Du nghe vậy liền dừng lại, chuyện gì đã xảy ra vậy? Cái người trong ngực anh đổi tính rồi sao?

Trước kia Lục Du luôn kêu gào không muốn làm cái chuyện ấy ấy đó, mỗi lần đều là Chu Hứa Uyên dỗ hắn, dùng đủ loại võ công mới đưa được người lên giường.

Nhưng anh lập tức nghĩ tới bệnh tình của Lục Du, Chu Hứa Uyên lại càng mềm lòng hơn.

"Không làm nhé? Cục cưng, thân thể em vẫn còn chưa khỏe."

Không ngờ những lời này lại gây đả kích, Lục Du đột nhiên ngẩng đầu từ trong ngực anh, trong mắt lại bắt đầu ứa nước.

"Tại sao chứ? Anh không thương em sao? Hay là anh ở bên ngoài có con tiểu yêu tinh nào rồi?"

Lục Du đau lòng nghĩ đến bạch nguyệt quang của Chu Hứa Uyên ở nước ngoài còn chưa trở lại.

Người ta vẫn chưa về mà Chu Hứa Uyên đã thành ra dáng vẻ này, chờ y trở lại, cái nhà này làm gì còn nơi nào dành cho Lục Du nữa?

Hắn càng nghĩ càng giận, lập tức quay lưng lại với anh.

"Cục cưng à, làm sao vậy?" Chu Hứa Uyên luống cuống, anh nhận ra Lục Du hình như đã tức giận, vội vàng dỗ hắn: " Là chồng nói sai, chồng ở bên ngoài không có ai khác cả, cục cưng à, em biết anh..."

"Vậy tại sao anh không cùng tôi làm chuyện đó chứ?" Lục Du được anh dỗ dành liền hơi bớt tức giận, nhưng sắc mặt vẫn khó coi.

Hắn quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm vào Chu Hứa Uyên.

"Ừm..." Chu Hứa Uyên bị Lục Du hỏi cho ngây ngẩn, anh không phải là không muốn làm, nhưng mà Lục Du hiện giờ vẫn còn đang bị bắn. Anh sợ chờ đến khi Lục Du khỏi bệnh, nhớ đến chuyện ngày hôm nay, lúc ấy sợ anh muốn sờ sờ một tí cũng không được.

Chu Hứa Uyên vắt óc nghĩ, rốt cuộc nghĩ được một cái cớ: "Ừm, anh, anh vừa mới từ trên máy bay xuống, ngồi suốt mấy tiếng liền, cực kỳ mệt mỏi! Cho nên hôm nay chúng ta không làm một hôm nhé."

Lục Du nghe anh giải thích, nghĩ đến Chu Hứa Uyên vì nghe tin hắn xảy ra chuyện mà vội vã chạy về, lửa giận liền biến mất, thậm chí còn cảm thấy có chút áy náy.

"Ra là như vậy." Hắn đau lòng sờ lên gương mặt điển trai của Chu Hứa Uyên, phát hiền chồng mình quả thật có chút tiều tụy, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt, cho thấy anh vì hắn xảy ra chuyện mà mấy tiếng liền chưa được nghỉ ngơi.

"Thật xin lỗi, chồng, là em trách lầm anh rồi." Lục Du hôn hôn lên môi Chu Hứa Uyên, "Anh làm việc cật lực ở bên ngoài chắc đã rất mệt rồi đúng không?"

Chu Hứa Uyên cả tim đều mềm mại, không ngừng đáp: "Không mệt, không hề mệt."

Hia người tình nồng ý mật, cuối cùng liền dùng việc hôn để kết thúc cuộc nói chuyện.

Nhưng trước khi đi ngủ, Lục Du lại cảnh cáo Chu Hứa Uyên, hắn chỉ cho anh nhiều nhất là ba ngày để nghỉ ngơi, ba ngày sau, dù không muốn làm cũng phải làm.

Điều 4 của "Quy tắc làm vợ": "Thúc giục chồng chịt chịt đúng giờ, đừng để lũ yêu tinh nhỏ bên ngoài có cơ hội chen chân."

Ngày hôm sau, Lục Du ngủ đến trưa, lúc này Chu Hứa Uyên đã ra ngoài chạy bộ xong rồi bắt đầu làm việc, còn đi đến công ty kiểm tra công việc một phen.

Dì giúp việc đã làm xong cơm trưa, đang chờ Lục Du xuống ăn.

Lục Du trong lòng thầm kêu hỏng, "Quy tắc làm vợ" thứ năm là: "Người vợ hoàn mỹ phải chuẩn bị ba bữa một ngày cho chồng. Tục ngữ có câu: "Muốn chiếm được trái tim đàn ông, trước tiên phải chiếm được dạ dày của anh ấy." "

Chu Hứa Uyên hiện đang làm việc trong thư phòng, Lục Du đến gõ cửa, liền nghe được câu "Mời vào."

Đẩy cửa đi vào, hắn nhìn thấy Chu Hứa Uyên đang dùng máy tính làm việc. Sóng mũi cao đeo một cặp kính gọng vàng, vẻ mặt nghiêm túc, đường cong khuôn mặt hoàn mỹ, cực kỳ đẹp trai.

"Dáng vẻ chồng yêu chăm chỉ làm việc thật là đẹp!" Đôi mắt Lục Du sáng lên. Hắn bưng một ly trà đi vào.

Điều 6 của “Quy tắc làm vợ”: “Khi chồng làm việc phải mang trà đến cho anh ấy đúng lúc."

Mặc dù nước trà là do dì giúp việc pha, nhưng mà cũng là Lục Du tự mình rót ra từ trong bình trà, lại bưng vào thư phòng, cho nên chín bỏ làm mười trà chính là Lục Du làm.

"Chồng, uống miếng nước đi." Lục Du ngọt ngào nói.

Chu Hứa Uyên vừa lúc hoàn thành công việc, anh bỏ mắt kiếng xuống, xoa xoa mi tâm.

"Cảm ơn." Chu Hứa Uyên nhận lấy trà Lục Du đưa, nói tiếng cảm ơn, sau đó uống một ngụm.

Nhìn hầu kết Chu Hứa Uyên chuyển động vì uống trà, Lục Du không khỏi liếʍ liếʍ môi. Nhắc mới nhớ, tối hôm qua ngoài hôn hôn ra hai người cái gì cũng không làm.

"Chồng, dì đã làm cơm xong rồi." Lục Du mặc dù rất muốn nói là mình nấu, nhưng hắn không muốn nói dối, hơn nữa việc này là chuyện hiển nhiên, không thể làm gì hơn là nói thật.

Chu Hứa Uyên cũng không có phản ứng gì, Lục Du ở nhà trước giờ đều không cần phải nấu nướng gì, vẫn luôn là anh cùng dì giúp việc thay phiên nấu, Chu Hứa Uyên sớm đã làm nhiều thành quen. Hơn nữa, hắn cũng không nỡ để Lục Du nấu cơm.