Chương 4: Đi làm

Lục Du nghỉ ngơi hai ngày, sau đó tới công ty làm việc.

Tập đoàn gia đình hắn có một tòa nhà ở trung tâm thành phố, từ lúc Lục Du bước vào công ty đã có vô số người chào đón: "Tiểu Lục tổng!" "Chào buổi sáng, tiểu Lục tổng!"

Lục Vũ đều gật đầu, mỉm cười đáp lại.

Hắn còn nhận được rất nhiều loại quà cáp từ đồng nghiệp, có gối ôm, bánh quy, sô cô la, thịt bò khô,...

Đang làm việc thì có người gõ mặt bàn hắn nói: "Tiểu Lục tổng, Lục tổng đang tìm anh!"

Lục Du vẫn chưa có văn phòng riêng, giống như những nhân viên bình thường, hắn cũng làm việc trong một khu văn phòng rộng lớn.

Mặc dù mọi người đều biết hắn là con trai chủ tịch công ty, nhưng làm ra điệu bộ giả dối này vẫn có tác dụng nhất định.

Bởi vì đồng nghiệp xung quanh Lục Du đều là những người trẻ tuổi, quan niệm về cấp trên và cấp dưới không quá cứng nhắc, nên Lục Du rất hòa hợp với họ.

Lục Du đi thang máy lên lầu, qua một dãy hành lang dài, cuối cùng cũng đến trước phòng làm việc của Lục Phi.

Sau khi gõ cửa và được sự cho phép, Lục Du mở cửa.

Lục Phi đang đọc sách, nhìn thấy Lục Du, ông theo bản năng cất cuốn sách trên tay vào.

"Ba, ba tìm con có việc gì không ạ?" Lục Du nhìn thấy bìa sách, nghĩ hóa ra ba mình lại thích đọc loại sách đam mỹ ABO này, nhưng hắn không thể nói ra.

Lục Phi từ trong ngăn kéo lấy ra đồ ăn vặt, nào là chân gà ngâm tiêu, cánh gà hấp muối, khô heo các loại, thậm chí cả que cay ăn vặt cũng có.

Lục Du không khách khí nhận lấy, xé một gói khô heo ra ăn.

"Du Du, ba hỏi con." Lục Phi châm chước nói, "Con... con cảm thấy chúng ta bây giờ đang sống trong thế giới như thế nào?"

Lục Du không hiểu gì ngẩng đầu nhìn ông, cái gì mà thế giới? Thế giới hòa bình và phát triển, thế giới toàn cầu hóa, nhân loại cuối cùng sẽ hướng tới con đường chủ nghĩa cộng sản...

"Ấy, ý ta là," Lục Phi lúng túng cười cười, "Con cảm thấy, ba là Beta, hay là Omega?"

"Đương nhiên là Beta!" Lục Du không chút do dự trả lời, "Ba cùng cha chính là tình yêu AB ngọt ngào nhất!"

Ách, cái này thì có gì mà ngọt ngào? Còn nữa, ông làm sao lại là Beta? Lục Phi không hiểu nổi mấy thứ thịnh hành trong giới trẻ, ông chỉ muốn biết liệu quan niệm của Lục Du còn có thể sửa lại được hay không.

“Khụ,” Lục Phi có chút xấu hổ khi nói ra, nhưng vẫn là nhắm mắt nói: “Ừm, Du Du, con hẳn biết rằng trên thế giới này, đàn ông không thể có con với nhau, như ta và cha con vậy. Đây không phải là thế giới như cái ABO..."

Ông còn chưa nói xong đã bị Lục Du cắt ngang: "Con biết chứ!"

Lục Du nói như thể đương nhiên: “Nhưng con và Hứa Uyên lại khác, ba là Beta, Beta khoang sinh sản rất hẹp, khó có thể thụ thai. Hơn nữa ba còn là một B nam. Cho nên con cũng không phải con ruột của ba cùng mà là được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, khi con trưởng thành ba đã nói với con điều này rồi!”

Hắn ngược lại an ủi Lục Phi: “Con biết, bởi vì con và Chu Hứa Uyên đã kết hôn được mấy năm mà vẫn chưa có con, làm cho hai người lo lắng. Nhưng loại chuyện này không thể nóng vội được. Tuy con có thể chất Omega khỏe mạnh nhất, nhưng con không có quá nhiều chấp niệm đối với trẻ em. Việc có con hay không sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa con và Hứa Uyên đâu, tùy duyên là được."

Lục Phi quả thực bị logic của hắn đánh bại! Đây là cái hệ tư tưởng gì?

Ông mệt mỏi yếu ớt xua tay: “Con không cần nói nữa đâu, ba chỉ là quan tâm đến con thôi.”

Vấn đề chuyên môn nên để cho người có chuyên môn xử lý, Lục Phi quyết định lát nữa sẽ gọi điện cho bác sĩ Từ, giục ông tìm cách chữa trị chứng hoang tưởng của đứa trẻ này càng sớm càng tốt.

Lục Du không biết Lục Phi đang nghĩ đến việc giúp mình chữa bệnh, hắn chỉ cảm thấy mình đã xử lý hoàn hảo cơn khủng hoảng "hối con" từ người lớn tuổi.

Sau khi đánh chén rất nhiều đồ ăn vặt từ văn phòng của Lục Phi, Lục Du hài lòng trở về chỗ làm việc của mình.

Gọi điện thoại, soạn báo cáo, hai ngày nay Lục Du đã chất đống rất nhiều việc.

Hắn đều xử lý mọi thứ đâu vào đó, tâm tình rất chi là thoải mái.

Gần trưa, người giao hàng đã giao đồ đến cho mọi người.

Mọi người trong văn phòng đều nhận được một phần trà sữa, Lục Du còn nhận thêm một bó hoa hồng xinh xắn được gói cẩn thận, đây đều là Chu Hứa Uyên cho người đưa tới.

"Anh Du, chồng anh thật tốt với anh nha!" Đồng nghiệp tiểu Lâm đi tới, hâm mộ nói.

Lục Du nhìn hắn cười một cái, tiểu Lâm cũng là một Omega, tướng mạo thanh tú làn da trắng nõn, cùng Lục Du quan hệ rất tốt.

Hắn rút ra một bông hồng đỏ và nói: "Cho cậu."

Tiểu Lâm kinh ngạc, vui vẻ nhận lấy, cười đến ánh mắt cũng cong cong: "Cảm ơn anh, anh Du! Anh tốt quá đi."

Cậu đối với bông hồng kia yêu thích đến mức không nỡ buông tay, muốn tìm một cái chai sạch trên bàn để đặt lên, nhưng khuỷu tay lại vô tình chạm vào hộp đựng hàng đã mở một nửa—

Một tiếng "Bốp", hộp hàng bị đυ.ng rơi xuống đất, đồ bên trong liền rơi ra.

Tiểu Lâm sửng sốt, trong đầu sóng gió cuồn cuộn. Không được, đó chính là, chính là...

"Hả?" Lục Du phản ứng nhanh hơn cậu rất nhiều, trực tiếp nhặt đồ lên: "Đây là——"

Thứ hắn cầm trên tay là một chiếc vòng cổ màu đen, được làm rất tinh xảo, mặt ngoài có gai màu trắng bạc, bên trong có đệm mềm.

Đây là... vòng cổ ức chế?" Lục Du quơ quơ, tán thưởng, "Tay nghề rất tốt!"

"Đúng vậy, đây là đồ chơi tình thú em mua..." Tiểu Lâm ủ rũ cúi đầu, nhưng ngay sau đó lại bất ngờ: "Hả?"

"Tôi cũng muốn mua một cái..." Lục Du là vì nghĩ không nên có con sớm như vậy, mà Omega có khả năng sinh sản một phần là do việc bị đánh dấu.

Tiểu Lâm không hiểu Lục Du đang nói cái gì, cậu chỉ cảm thấy Lục Du rất ân cần, nói chuyện khéo léo như vậy cũng là vì giữ mặt mũi cho cậu.

Tiểu Lâm không khỏi cảm động, thấy Lục Du muốn, lập tức gửi link cho hắn, "Anh Du, anh có gu thẩm mỹ thật tốt! Để em nói cho anh biết, chiếc cổ áo này em đã cẩn thận lựa chọn, mặc dù giá cả rất cao." Mặc dù hơi đắt, nhưng về chất lượng thì nó thực sự tốt..."

Lục Du cũng đặt mua một chiếc vòng cổ, đồng thời phát hiện trong cửa hàng đó có một món đồ dùng để chống cắn (giống cái rọ mõm), Lục Du tưởng tượng lúc Chu Hứa Uyên đeo cái món đồ chống cắn này cả khuôn mặt liền đỏ bừng.