Chương 15: Quyển 1 - Chương 10

Tôi đã gây khó chịu cho anh ta ngay từ đầu khi tôi xuyên sách, anh ta đã làm phiền tôi đến mức tôi thực sự muốn đấm anh ta một cái vào lúc này, sự dịu dàng mà tôi có ở phòng bệnh lúc nãy đã biến mất: “Phó Tư Lâm, tuy rằng anh lớn hơn tôi, nhưng tôi cũng không phải là người kế tục xã hội chủ nghĩa nhiệt tình, kính già yêu trẻ. Bây giờ tôi muốn đi mua đồ ăn, tôi rất bận rộn cũng rất phiền toái, anh chạy đến chỗ nào mát mẻ đợi đi, đừng ép chị đây phải đánh người.”

“Mở miệng ngậm miệng là đánh, cô...”

“Cô cô cái gì, cút sang một bên.” Sau khi xuyên sách, để bảo vệ bản thân tốt hơn, cũng vì tôi không có việc gì phải làm, tôi đã học võ maga của Israel, một kỹ thuật chiến đấu quân sự đặc biệt, nếu không phải bản thân đang ở một nơi công cộng như bệnh viện, tôi thực sự muốn Phó Tư Lâm hiểu được cái gì gọi là “dịu dàng và bạo lực cùng tồn tại”.

Một giây trước, tôi có thể ôn tồn nói chuyện với bạn, một giây tiếp theo, tôi có thể khiến bạn quỳ xuống gọi mẹ.

“Ninh Duệ, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Tôi không muốn nghe những điều vô nghĩa của anh ta, lập tức lướt qua anh ta và bước đến cửa bệnh viện.

Nhưng anh ta sẽ không để tôi đi như vậy mà thay vào đó, anh ta nắm lấy cánh tay tôi và buộc tôi phải đối mặt với anh ta và lắng nghe anh ta: “Có phải cô bị điếc không?”

Người đang ở nơi công cộng, nếu tùy tiện ra tay đánh người sẽ thu hút người xem. Để không gây rối trật tự công cộng, tôi sẽ cố nhẫn nhịn: “Được rồi, có chuyện muốn nói với tôi đúng không, anh tìm một nơi yên tĩnh rồi tôi sẽ nghe anh nói.”

Phó Tư Lâm quen giám đốc bệnh viện này, anh ta trực tiếp đưa tôi vào phòng giám đốc, giám đốc vô cùng có mắt nhìn mà đứng dậy, đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trợ lý của Phó Tư Lâm đứng canh cửa.

Trong văn phòng, tôi chịu đựng sự không hài lòng trong lòng và lắng nghe những điều vô nghĩa thốt ra từ miệng Phó Tư Lâm.

“Ninh Duệ, ly hôn với tôi, cô có hối hận không?”

Tôi hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải hối hận?”



“Cô thật sự không hối hận?”

“Cho anh một phút, anh còn điều gì muốn nói không.”

“Cô thực sự không hối hận sao.” Anh ta hỏi tôi một lần nữa.

Câu trả lời của tôi, thực ra không cần phải nói ra, nó có thể được phản ánh đầy đủ bằng những hành động của cơ thể.

Một vài giây sau, tôi chỉ đơn giản sử dụng một chiêu gọn gàng để hạ gục kẻ thù, đặt trái tay của Phó Tư Lâm xuống đất, đặt đầu gối phải của tôi lên lưng anh ta: “Lần sau nếu anh chạm vào tôi, cái giá phải trả là khiến anh nằm trên giường bệnh, nhận lời chào hỏi thân thiết đến từ bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình đấy.”

Nói xong, tôi nhớ ra mình phải mua đồ ăn cho Ninh Hàng và Ti Cảnh phải quay về rồi, sợ Tiểu Hàng Hàng của nhà chúng ta bị đói, không có thời gian để đánh Phó Tư Lâm một trận, vì vậy tôi buông anh ta ra, ngay lúc tôi mở cửa phòng làm việc và chuẩn bị rời khỏi văn phòng, tôi nghe thấy Phó Tư Lâm nói với giọng đầy hối hận sau lưng tôi: “Ninh Duệ, tôi hối hận.”

Tôi quay đầu lại nhìn anh ta một cái: “Anh hối hận thì liên quan gì đến tôi?”

“Ninh Duệ, tôi cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại không thích Dina nhiều như vậy nữa...”

Tôi im lặng một lúc rồi nói với anh ta: “Anh đang trong giai đoạn hôn nhân rối rắm, đừng nghĩ ngợi lung tung, là một người chồng đủ tư cách hãy học cách chung thủy với vợ.”

Nửa tiếng sau, tôi mua hai tô mì và quay lại bệnh viện.

Ninh Hàng vừa ăn mì vừa than thở với tôi: “Đã gần một tiếng rồi, em gái, em đi mua mì ở sao hỏa à?”

Tôi trả lời anh ấy: “Ừ, cho nên em hối hận sao không về muộn một chút, cho anh đói chết luôn.”

Ninh Hàng lên án: “Em gái, em lại bắt nạt anh! Anh mới phẫu thuật mà em lại bắt nạt anh, một bệnh nhân nhỏ bé đáng thương, tội nghiệp không nơi nương tựa!” Sau đó, anh ấy lại hừ một tiếng tỏ ý không bằng lòng.



Tôi đã quá lười biếng để quan tâm đến Ninh Hàng, một người đàn ông “già yếu, bệnh tật”, che lỗ tai lại, lẩm bẩm một mình: "Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh.”

Ninh Hàng: “Em mới là con rùa, chúng ta tuyệt giao.”

Tuyệt giao còn chưa được hai giây anh ấy lại bắt đầu nói chuyện với tôi: “Anh khát.”

Mong em rót nước cho anh? Hừ... Trong lòng tôi làm ra vẻ: “Xin em đi.”

Ninh Hàng không có điểm mấu chốt: “Xin em đấy.”

Trong lúc tôi đấu võ mồm với Ninh Hàng, Ti Cảnh đã lặng lẽ ăn mì của mình, anh im lặng đến mức tôi gần như quên mất rằng ở phòng bệnh của Ninh Hàng còn có một người như vậy tồn tại.

Tuy nhiên cũng vì điều này, tôi đã có một chút hảo cảm không thể giải thích được với Ti Cảnh ngay lập tức mà không rõ lý do.

Trước đây thông đồng với anh, chỉ là do thấy anh đẹp trai.

Nhưng lần này, tôi nghĩ người đàn ông này còn có những ưu điểm khác ngoài đẹp trai.

Ví dụ, khi người khác đang nói, anh sẽ yên lặng lắng nghe và không hấp tấp ngắt lời.

Một ví dụ khác, cách đây một giờ, ở hành lang ngoài phòng bệnh, sau khi tôi từ chối lời đề nghị đi mua đồ ăn với tôi của anh, anh sẽ tôn trọng quyết định của tôi, không lì lợm la liếʍ, nhất quyết đòi đi cùng tôi.

Chỉ dựa vào hai điểm trên, tôi cảm thấy nếu so sánh anh với Phó Tư Lâm, quả thực là một người trên trời một người dưới đất.

Trong trí nhớ của tôi, nhiều lần khi nói chuyện với Phó Tư Lâm, anh ta luôn tỏ thái độ rất không kiên nhẫn, rất ít khi tôn trọng mong muốn của tôi.