Chương 50: Quyển 2 - Chương 7

Vào ngày tôi được giải cứu thành công, Yến Trì bị bắt, giấy báo nhập học của trường đại học X cũng vừa được đưa đến đúng lúc.

Trong tin tức, khuôn mặt của Yến Trì đã được che mosaic, phía dưới màn hình có một dòng chữ: Tội phạm gϊếŧ người biếи ŧɦái cuối cùng đã bị bắt, là một sinh viên đại học.

Hotsearch đứng đầu trên Weibo đều là Yến Trì.

Nhưng tôi không dám bấm vào, không thể ngờ rằng đứa trẻ bình thường ngoan ngoãn, một cậu thanh niên có tương lai tươi sáng, sáng sủa lại là một tên sát nhân biếи ŧɦái.

Tôi cảm thấy tiếc cho cậu ta và cũng cảm thấy may mắn vì bản thân đã tìm được đường sống trong chỗ chết, sau khi thở dài một hơi, tôi đột nhiên muốn uống trà sữa.

Trái tim tôi đắng quá, tôi luôn muốn uống một thứ gì đó ngọt ngào.

Vì vậy, tôi đã nhấp vào WeChat của Lạc Hoài Sinh: “Anh ơi, anh có muốn trà sữa không? Em muốn thạch khoai môn.

Thêm đường, thêm đá và thêm cả anh.”

Sau một thời gian dài chờ đợi, anh không hề trả lời lại.

Tình cờ là gần đây việc kinh doanh phòng tranh vắng vẻ nên tôi đóng cửa hàng và đến bệnh viện nơi Lạc Hoài Sinh làm việc.

Khi tôi đến văn phòng của anh thì không có ai, tôi hỏi thì hóa ra là anh có một ca mổ, nên tôi đã nhờ một y tá nhắn lại với anh: “Chị cứ nói cô nhi quả phụ bị anh ấy bỏ rơi một cách tàn nhẫn đang chờ anh ấy ở quán trà sữa Thiêu Tiên Thảo gần đó.”

Chị gái nhỏ kinh ngạc há to miệng, sau đó khinh thường nói: “Không ngờ bác sĩ Lạc lại là loại người như vậy!” Sau đó trong lòng tràn đầy căm phẫn: “Mất công tôi sùng bái anh ta như vậy! Hừ, khốn nạn!”

Tôi giả vờ buồn bã: “Ừm ừm, chị gái nhỏ nhất định phải nhắn lại lời nói với anh ấy nha!”

Cô ấy vỗ vỗ ngực bảo tôi yên tâm.

Vừa ra khỏi bệnh viện, tôi nhìn thấy Diêu Đồng sắc mặt tái nhợt ở bàn đăng ký.

Tôi nghe cô ta nói đến khám chuyên khoa tiêu hóa.

Cô ta cầm tờ phiếu đăng ký xoay người lại, tôi muốn giả vờ như không thấy cô ta và rời đi, nhưng không ngờ cô ta lại ngăn tôi lại: “Chị Ngọc Châu.” Giọng cô ta yếu ớt.



Tôi dừng lại.

Cô ta ôm bụng, khó khăn bước tới: “Chị Ngọc Châu, sao chị lại đến bệnh viện? Chị có chỗ nào khó chịu sao? Ồ, chị đến gặp bác sĩ Lạc à. Lần trước khi chị nhảy lầu, tim em như ngừng đập vậy, may mà chị không sao, nếu không thì bố buồn lắm.”

“Cô nói xong chưa?” Tôi thờ ơ nói.

Cô ta giật mình, mím môi, đôi mắt đờ đẫn: “Xong rồi.”

Thấy môi cô ta không còn chút máu, tôi há hốc mồm, nhưng vẫn không nói một lời quan tâm, tôi nhấc chân giẫm lên giày cao gót rồi bước đi.

Cơ thể cô ta không thoải mái thì liên quan gì đến tôi chứ?

Khi tôi đang uống cốc Thiêu Tiên Thảo thứ hai ở quán trà sữa, rốt cuộc Lạc Hoài Sinh cũng đến.

Ngay khi anh ngồi xuống, tôi thản nhiên nói: “Sửa lại ghi chú của em đi.”

“Hả?” Anh không hiểu gì.

“Ghi chú WeChat, nữ lưu manh đó.” Tôi nhấp một ngụm trà sữa: “Em không thích.”

Trông anh hơi ngạc nhiên.

“Còn có, không được đi gặp bệnh nhân nữ thích anh đó.”

Dường như anh nhận ra điều gì đó, ngơ ngác click mở điện thoại của mình và tìm thấy tin nhắn WeChat mà tôi đã gửi cho anh.

Sau đó tôi bĩu môi chỉ vào điện thoại di động của anh: “Em đừng đi vào phòng vệ sinh, đợi một chút sẽ có, anh Lượng gửi đến.”

Anh nhìn tôi đầy nghi ngờ, một lúc sau, quả nhiên có một tin nhắn đến, giống như đúc lời tôi nói.

Con ngươi của Lạc Hoài Sinh kinh ngạc.

Tôi không quan tâm và lại ngậm ống hút: “Em nằm mơ thấy.”

Anh vẫn không muốn tin: “Đừng đùa nữa, Ngọc Châu.”



“Em nói thật. Em có khả năng ngoại cảm và có thể có những giấc mơ biết trước.” Tôi rất nghiêm túc.

Môi anh run run, nhưng cuối cùng anh không nói một lời.

Tôi đột nhiên muốn trêu chọc anh, ôm mặt cười: “Em mơ thấy chúng ta kết hôn, sinh hai đứa con!”

Anh giật mình, bèn hỏi: “Khi nào?”

“Ngày mai.”

Anh rất nghiêm túc: “Anh đang nghiêm túc.”

Lần này đến lượt tôi sửng sốt: “Anh thật sự muốn kết hôn với em?”

“Anh chỉ là đang nghe theo ý trời.”

“...”

Lạc Hoài Sinh và tôi đang trò chuyện thì đột nhiên chủ nhiệm khoa của anh gọi đến nói rằng có một ca mổ khẩn cấp mà anh cần phải hoàn thành càng sớm càng tốt.

Sau khi cúp điện thoại, anh giải thích ngắn gọn vài câu với tôi rồi vội vàng rời đi, không kịp uống trà sữa.

Yêu đương với một bác sĩ, loại tình huống như vậy ư, bình thường.

Tôi chán đến chết uống xong ly trà sữa, nghĩ nếu không có việc gì làm thì không bằng đến bệnh viện chờ anh.

Bây giờ Yến Trì đã bị bắt, nguy hiểm đã được loại bỏ. Chỉ nghĩ bằng chân cũng biết Lạc Hoài Sinh nhất định sẽ tìm thời gian đuổi tôi đi.

Nhưng tôi vẫn muốn sống với anh, không nói đến cái khác, tôi rất yêu món cá sặc kho tiêu anh làm!

Căn cứ vào tinh thần da mặt dày, tôi sẽ phải đợi anh sau khi tan tầm rồi sống chết quấn lấy anh.

Tôi không ngờ lại gặp được nữ bệnh nhân rất ngưỡng mộ Lạc Hoài Sinh trong truyền thuyết kia.