Chương 28

"Đây là người mà ngươi nói có thể bán được tài liệu ư?" - Trung niên tu sĩ buông chén trà trong tay, nhướng mày nhìn về phía bà chủ họ Hạ.

Bà chủ họ Hạ cười, khen Tang Tử: "Ngài đừng nhìn tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ, nhưng là nàng có sự hiểu biết về tài liệu thì không đùa được đâu!"

Bà chủ họ Hạ giơ ngón tay cái lên.

"Hiện tại trên đảo bán rất chạy cuốn《tân biên sơ cấp tài liệu bách khoa toàn thư》, ngài chắc hắn là có biết đi?" - Bà chủ họ Hạ cười hỏi trung niên tu sĩ.

Trung niên tu sĩ gật đầu: "Biết, viết không tồi, không sai biệt lắm thì mỗi vị tu sĩ ở trên đảo đều mua một quyển".

Bà chủ họ Hạ cười tủm tỉm mà đem Tang Tử bên cạnh nàng kéo đến trước mặt trung niên tu sĩ, "Cuốn sách đó chính là do tiểu cô nương này viết".

Trung niên tu sĩ nghe vậy, kinh ngạc cúi đầu nhìn Tang Tử: "Con chính là Vu Tang Tử ư?"

Tang Tử gật đầu. Trên mặt không hiện vẻ gì, trong lòng lại có chút ngượng ngùng, nàng vẫn cảm thấy là nàng chiếm tiện nghi của Vu Lạc, sách đó rõ ràng là do Vu Lạc viết.

"Được" - Trung niên tu sĩ vỗ vỗ tay, từ túi Càn Khôn lấy ra một trương giấy kim tiên, đưa cho Tang Tử.

"Trong khoảng thời gian một nén nhang, nếu con tìm đủ tài liệu được viết trên tờ giấy này thì ta sẽ cùng con làm chút mua bán. Nhưng nếu là thời gian hết mà con còn không có tìm đủ tài liệu thì ta sẽ đi cửa hàng khác"

Tang Tử tiếp nhận tờ giấy, cúi đầu nhìn lướt qua, thực mau liền nhìn xong, nhẹ giọng nói với trung niên tu sĩ: "Trong đây ngài muốn mua bốn ngàn khối Vân Vụ thiết, nhưng trong tiệm nhà con chỉ còn có ba ngàn tám trăm sáu mươi bốn khối Vân Vụ thiết".

"Còn có, ngài muốn mua hai trăm khối ô kim, nhưng từ ngày hôm qua Vu gia đã ngừng bán ô kim ra bên ngoài rồi. Nếu ngài muốn mua ô kim, chỉ có thể đi chợ khác để tìm mà thôi"

"Không bán ô kim nữa à?" - Trung niên tu sĩ kinh ngạc hô một tiếng, "Tại sao lại đột nhiên nghỉ bán vậy?"

Tang Tử lắc lắc đầu, không có cùng trung niên tu sĩ giải thích.

Vu gia nuôi dưỡng rất nhiều Tam Túc Kim Ô, tất cả ô kim đều phải cất giữ ở trong tộc để làm đồ ăn cho Tam Túc Kim Ô. Nghe nói gia chủ đã liên hệ cho người ta để chuẩn bị mua thêm ba cái mạch khoáng ô kim mới.

Bất quá việc ở trong tộc thì không thể tiết lộ cho người ngoài tộc biết được, bởi vậy Tang Tử cũng không có giải thích nhiều.

Trung niên tu sĩ suy tư một hồi lâu, mới cùng Tang Tử nói: "Vậy bỏ hai loại tài liệu này ra đi, con đi tìm hết mấy loại tài liệu còn lại cho ta là được"

Tang Tử gật đầu, cũng không nhiều lời, trực tiếp từ cửa sổ lầu hai nhảy ra ngoài.

Lúc đến cửa hàng, Tang Tử liền mở ra cái bao lớn mà nàng cõng mỗi ngày, từ bên trong lấy ra mấy cái sọt tre được chồng lên nhau.

Kế tiếp, Tang Tử tay chân lanh lẹ mà đem từng cái tài liệu trong rương từ trên kệ để hàng đổ ra, sau khi đếm đủ số lượng, nàng bỏ vào cái sọt tre, thuận tiện dán lên tờ giấy có viết tên tài liệu và số lượng.

Sau khi thu thập đủ tài liệu, Tang Tử đem hơn ba mươi cái sọt tre cột vào nhau, kéo qua cửa hàng cách vách.

Lúc này, cây nhan chỉ cháy được một nửa.

Trung niên tu sĩ buông xuống ly trà trong tay còn không có uống xong, đứng dậy tùy tiện mở ra một cái sọt tre, dùng thần thức quét ra số lượng của tài liệu bên trong.

Đồng lam, vừa đủ sáu ngàn bốn trăm hai mươi khối.

"Đúng là hậu sinh khả uý mà" - Trung niên tu sĩ lắc lắc đầu, đem toàn bộ sọt tre thu vào túi Càn Khôn, lại đem linh thạch đưa cho Tang Tử.

Tang Tử sau khi thu linh thạch, nàng theo thường lệ mà gửi tin tức cho lão bản nàng.

Chỉ có lúc thu tiền thì lão bản của nàng mới xuất hiện ở trong tiệm.

Vu Lạc vào cửa hàng, thu linh thạch, thuận tay lại ném cho Tang Tử một khối thượng phẩm linh thạch để làm khen thưởng.

Tang Tử tập mãi thành thói quen mà nhận lấy.



Ở bên cạnh Vu Hàm Yên nâng má mà nhìn một màn này, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Lão bản này còn rất hào phóng, tổng cộng bán được chín mươi khối thượng phẩm linh thạch, trừ đi phí tổn cũng không biết có thể hay không kiếm lại được chín khối, cư nhiên liền hào phóng như vậy mà tùy tay thưởng cho Tang Tử một khối thượng phẩm linh thạch.

Tu sĩ Vu gia đều hào phóng như vậy sao?

Vu Hàm Yên kéo má, quan sát sinh hoạt cả một ngày của Tang Tử.

Sửa sang lại tài liệu, xem bút ký, về nhà nấu ăn để bán cơm hộp, luyện thể, luyện vẽ phù văn, cầm la bàn tính toán phương vị của trận pháp.

Từ lúc trời còn chưa sáng vẫn luôn bận tới buổi tối lên giường đi ngủ.

Vu Hàm Yên thở dài.

Thật là đáng giận mà.

Thiên phú đã tốt hơn người khác rồi, nỗ lực cũng hơn luôn người khác.

Ngươi nói nên giận hay không giận đây?

Vu Hàm Yên ở nhà Tang Tử một tháng, nàng liền nhìn Tang Tử mỗi ngày cứ như vậy mà đi sớm về trễ, bận việc suốt một tháng.

Suốt một tháng này, Vu Hàm Yên chưa từng thấy Tang Tử thức trễ bao giờ.

Tính háo thắng của Vu Hàm Yên có chút cao, cưỡng bức chính mình đuổi kịp Tang Tử bước chân, mỗi ngày đều cài pháp khí báo thức rất sớm, tuyệt đối không cho chính mình thức trễ hơn Tang Tử.

Lúc Tang Tử luyện thể, Vu Hàm Yên luyện điều khiển linh hỏa, năng cao khả năng khống chế linh hỏa để đạt tới trình độ thuần thục.

Trong lúc Tang Tử ngâm thuốc tắm, Vu Hàm Yên luyện tập kiếm pháp mà cha kế dạy cho nàng.

Lúc Tang Tử đi xem cửa hàng, Vu Hàm Yên kéo ghế nhỏ ngồi ở trước cửa hàng, một bên phơi nắng một bên đọc sách.

Khi Tang Tử về nhà nấu cơm, Vu Hàm Yên nâng má, một bên xem Tang Tử nấu cơm một bên chờ ăn.

Lúc Tang Tử luyện tập vẽ phù văn, Vu Hàm Yên lấy ra các loại phù triện mà cha kế mua cho nàng, nỗ lực ghi nhớ cách vẽ các loại phù triện đó.

Khi Tang Tử tính toán phương vị trận pháp, Vu Hàm Yên lấy ra các loại trận pháp mà cha kế mua cho nàng, trực tiếp học thuộc cách đặt tài liệu ở các vị trí trên trận bàn.

Kiên trì suốt một tháng, Vu Hàm Yên học được không ít đồ vật, quầng thâm mắt cũng nhiều không ít.

Trừ cái này ra, toàn bộ Vu gia đều đã biết, hai đứa con gái khác mẹ của nhà Vu Tri Sùng sống chung với nhau rất hòa thuận.

Hai người mỗi ngày tay trong tay cùng nhau rèn luyện, cùng nhau xem cửa hàng, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ.

Vu Hàm Yên nghe được lời đồn đãi có bài bản hẳn hoi này, cũng nhịn không được mà trừu trừu khóe miệng.

Hòa thuận cái gì? Nàng đó là đang giám thị Tang Tử được chứ? Là giám thị!

Vu Hàm Yên tức muốn hộc máu, tắt đi pháp khí báo thức, quyết định không bao giờ làm theo Tang Tử nữa.

Ngày hôm sau, như dự kiến mà Vu Hàm Yên ngủ tới mặt trời lên cao.

Trên bệ bếp trong phòng bếp, Vu Hàm Yên phát hiện Tang Tử có chừa lại đồ ăn cho nàng. Bên cạnh bệ bếp còn để lại một tin nhắn: "Cơm nếu đã nguội thì ngươi tự mình hâm nóng lại, ngàn vạn lần đừng để cho nương của ta chạm vào bệ bếp!"

Vu Hàm Yên nhìn nhìn Tang Du Đồng ở trong viện đang tắm cho Đậu Đen, nhún vai, tự mình đem đồ ăn hâm nóng.

Ăn xong cơm, Vu Hàm Yên ở trong sân đi bộ hai vòng, cảm thấy có chút nhàm chán.



Nàng lại không muốn nhìn thấy mặt mày của Tang Du Đồng, đành phải đi thư phòng để đọc sách.

Lật hai trang sách, Vu Hàm Yên thói quen mà quay đầu nhìn về phía sau bên phải mình. Thông thường lúc nàng ngồi ở cửa tiệm, Tang Tử sẽ ở phía sau bên phải nàng đang ở sau quầy mà lật bút ký.

Nàng liếc mắt một cái, ở phía sau bên phải là tường trắng, cái gì cũng không có.

Lúc này Vu Hàm Yên mới nhớ ra, nàng hiện tại đang ở trong nhà, không phải ở trong tiệm.

Vu Hàm Yên có chút đần độn, vô vị mà buông cuốn sách trong tay xuống.

Vu Hàm Yên lại đi hai vòng trong viện, thấy Tang Du Đồng đang ở vườn rau xới đất.

Con chó thật lớn kêu Đậu Đen kia sau khi nhìn thấy Vu Hàm Yên, nó nghiêng mắt liếc Vu Hàm Yên một cái, nhăn lại cái mũi phát ra tiếng phì phì, duy trì cái biểu tình trên mặt lúc nào cũng khiến người nhìn cảm thấy không thoải mái, chuyển đầu qua chỗ khác.

Vu Hàm Yên sờ sờ đầu của kim ô đang ngủ trong lòng ngực của mình, nàng thở dài, thu thập một chút, lại đi trong tiệm tìm Tang Tử.

Buổi tối sau khi khóa cửa hàng, Vu Hàm Yên cùng Tang Tử cùng nhau trở về nhà.

Buổi tối ăn lẩu, nồi chén gáo bồn toàn bộ đều dính dầu, luôn luôn cơm nước xong bỏ chén xuống liền đi Vu Hàm Yên, lúc này cư nhiên chủ động vào phòng bếp, vén tay áo giúp Tang Tử cùng Tang Du Đồng rửa nồi dính dầu đến bóng bẫy.

"Không có việc gì, không có việc gì, dầu nhiều lắm, để đó ta rửa là được" - Tang Du Đồng vội vàng duỗi tay, muốn lấy lại nồi trong tay Vu Hàm Yên.

Vu Hàm Yên mí mắt cũng chưa nâng, căn bản không đáp lại Tang Du Đồng.

Tang Tử đối với Tang Du Đồng lắc lắc đầu, Tang Du Đồng bất đắc dĩ mà thở dài, rửa sạch tay liền đi ra ngoài quét sân.

Đang rửa, Vu Hàm Yên đột nhiên mở miệng hỏi Tang Tử: "Tại sao không mua trận pháp có thể tự động rửa chén cùng quét dọn? Mỗi ngày đều phải lãng phí nhiều thời gian ở mấy việc vặt như vậy à".

Tang Tử trầm tư trong chốc lát, cẩn thận nghĩ ngợi, mới châm chước mà mở miệng: "Làm ra vẻ mà nói, mấy cái việc vặt này có thể làm người ta phát hiện trong sinh hoạt còn có sự tốt đẹp, làm người ta có một loại cảm giác là mình đang nỗ lực, lạc quan mà sống qua ngày vậy đó".

Vu Hàm Yên trừu trừu khóe miệng.

Tang Tử nhún vai, "Ngươi xem, ta đã nói đây là làm ra vẻ. Đương nhiên, nguyên nhân mấu chốt nhất chính là vì trong nhà không có tiền, mua không nổi. Liền tính là mua nổi đi, cũng dùng không nổi. Sử dụng trận pháp một lần liền phải dùng một viên linh thạch, một ngày chỉ ở mấy trận pháp thôi liền phải sài hết mười mấy khối linh thạch, chỉ vì lười một chút thì thật sự là có chút không đáng".

Vu Hàm Yên nghe Tang Tử lời nói, không tự chủ được mà nhăn chặt lông mày. "Phụ thân là luyện khí sư cao cấp, trong nhà sao có thể không có tiền được chứ?"

Tang Tử có chút xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, ở trên chóp mũi để lại một chút bọt biển. "Hắn à, đã lâu không có luyện khí rồi".

Vu Hàm Yên kinh ngạc mở to hai mắt.

Tang Tử thực mau liền nhảy qua đề tài này: "Hiện tài tiền thu vào trong nhà là nhờ vào bán cơm hộp, sinh ý tốt một chút thì một ngày có thể kiếm được sáu, bảy trăm khối linh thạch, sinh ý kém một chút thì khả năng cũng chỉ có bốn, năm trăm khối".

"Phụ thân, mẫu thân đều là Kim Đan kỳ tu sĩ, tài liêu tu luyện dành cho Kim Đan kỳ tu sĩ có bao nhiêu đắt thì chắc ngươi cũng đã biết. Trung bình một ngày liền phải sài hết vài trăm khối linh thạch"

"Trong nhà mướn hai gã giao cơm hộp tu sĩ, mỗi ngày cũng phải trả lương cho bọn hắn là một trăm năm mươi khối linh thạch"

"Ngươi cũng biết, mỗi ngày sau khi ta luyện thể thì đều phải ngâm thuốc tắm. Thuốc tắm dành cho luyện thể hai tầng thì mỗi ngày đều phải dùng hết một trăm hai mươi khối linh thạch để mua sắm các loại thảo dược"

"Còn có luyện vẽ phù văn, tài liệu luyện khí để luyện tập thao tác, trận bàn, trận kỳ này nọ, bút mực trang giấy loại bình thường, cũng phải sài thêm một chút linh thạch"

"Tính như vậy thì một tháng kỳ thật cũng không tích góp được bao nhiêu tiền"

"Tháng sau chúng ta liền phải lên ban cao cấp, đến lúc đó thì có thể dẫn khí nhập thể để bắt đầu tu luyện chính thức, lại phải tốn một ít tiền để mua các loại đan dược, linh quả gì đó để phụ trợ tu luyện nữa"

"Mà sau khi chính thức tu luyện, lúc đã có linh lực rồi, liền phải bắt đầu học vẽ phù triện, bố trí trận pháp, luyện chế đan dược, luyện chế pháp khí này đó, nơi nào mà không cần tiền đây?"

Tang Tử thở dài một hơi.